"Quả nhiên là chẳng có chuyện gì xảy ra cả." Người nhân viên ban đầu đề xuất chơi trò gọi hồn này khẽ cảm thán. Họ nhìn thấy trong gương có thứ gì đó xuất hiện, nhưng hóa ra chỉ là vị đạo diễn say khướt nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy từ chiếc sofa.
Trên thực tế, trong đầu hắn có một vài giây trống rỗng ngắn ngủi, nhưng đoạn ký ức bị đứt gãy này quá nhỏ, nên hắn theo bản năng bỏ qua.
Và đối với đoạn ký ức cực kỳ ngắn ngủi này, không chỉ có người nhân viên kia, mà cả những người khác trong phòng, trừ Tạ Cẩn Ca, đều giống nhau. Dường như có thứ gì đó đã khiến họ tự động bỏ qua khoảng trống này.
"Tạ Cẩn Ca, cậu buộc tóc từ lúc nào thế?" Khương Vũ ngạc nhiên nhìn Tạ Cẩn Ca với mái tóc buộc nửa đầu. Khi thấy ấn đường của Tạ Cẩn Ca có một đóa hoa điền, mắt hắn chợt sáng lên vì kinh ngạc, "Không ngờ cậu lại hợp với thứ này đến vậy."
Tạ Cẩn Ca không trả lời Khương Vũ. Hắn vô cảm thu ánh mắt lại, nhìn vào chiếc gương toàn thân phía trước. Trong gương, mái tóc buộc nửa đầu và đóa hoa đỏ ở ấn đường khiến Tạ Cẩn Ca cảm thấy có một chút xa lạ trong khoảnh khắc. Hắn nghĩ đến con quỷ đã đứng sau mình vài giây trước, nghĩ đến cảm giác lạnh sống lưng rùng mình khi ngón tay băng giá của đối phương chạm vào da đầu hắn.
Hắn khẽ cúi đầu nhìn quả táo trong tay. Phần thịt quả căng mọng và đầy nước đã biến mất, thay vào đó là một miếng khô héo, nhăn nheo.
Trông như thể đã bị con quỷ kia ăn mất.
Tạ Cẩn Ca đứng dậy ném quả táo đã mất hết nước vào thùng rác, rồi đặt con dao gọt hoa quả trở lại vị trí cũ.
Suốt lúc đó, Khương Vũ vẫn luôn dõi theo Tạ Cẩn Ca, nên khi Tạ Cẩn Ca cúi người đặt dao, hắn lập tức nhìn thấy một vết thương ở gáy cậu.
Vết thương này không sâu lắm, dài khoảng 5 centimet, nhưng vì làn da của Tạ Cẩn Ca rất trắng nên máu từ vết thương trông đặc biệt đỏ tươi.
"Sao cậu lại làm mình bị thương thế?" Giọng Khương Vũ đầy vẻ nghi hoặc.
Tạ Cẩn Ca nghe vậy, đưa tay sờ vào vết thương ở gáy, không giải thích gì mà chỉ bình tĩnh nói: "Trò chơi kết thúc rồi, tôi về phòng đây."
Khương Vũ mấp máy môi, định nói gì đó, thì nhà sản xuất Vương Hạo đã vẫy tay: "Về đi, cũng muộn rồi, mọi người nghỉ ngơi đi thôi." Nói xong, hắn không kìm được đưa tay xoa xoa thái dương đang căng lên.
Không hiểu vì sao, trước khi chơi trò gọi hồn, hắn vẫn còn rất tỉnh táo, nhưng giờ lại cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, chỉ muốn đi ngủ.
Những người khác cũng có cảm giác tương tự.
Khương Vũ bĩu môi. Dù còn rất nhiều điều muốn hỏi Tạ Cẩn Ca, nhưng lúc này đúng là đã muộn, hơn nữa hắn luôn kính trọng người chú nhỏ này: "Được rồi, nghỉ ngơi thôi."
Ra khỏi phòng, Khương Vũ nhờ trợ lý lấy cho Tạ Cẩn Ca vài miếng băng cá nhân.
"Dán vào đi, vết thương sẽ mau lành hơn."
Tạ Cẩn Ca vừa định từ chối, Khương Vũ đã nói trước một bước: "Đừng vội từ chối. Dù sao chúng ta cũng đã có một giao dịch hợp tác ngắn ngủi, biết đâu sau này còn hợp tác nữa."
Tạ Cẩn Ca im lặng một lát rồi nhận lấy miếng băng dán từ tay Khương Vũ.
Sau khi Tạ Cẩn Ca về phòng, Khương Vũ vẫn đứng tại chỗ, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ngây ngô.
Trợ lý Chu Tề đứng bên cạnh thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Khương Vũ, không nhịn được nói: "Vũ ca, anh biết trông anh vừa rồi giống cái gì không?"
Khương Vũ đáp bâng quơ: "Giống cái gì?" Chu Tề thốt ra hai chữ: "l**m cẩu."
Khương Vũ nghe xong, nhấc chân đá về phía Chu Tề, nhưng Chu Tề đã nhận ra ý đồ của hắn nên nhanh nhẹn né tránh.
"Thằng nhóc nhà ngươi còn muốn nhận lương không hả?" Khương Vũ bất mãn nói.
Chu Tề lập tức làm một động tác cầu xin cực kỳ khoa trương: "Vũ ca, em sai rồi. Ba ba Khương Vũ nhất định phải nhớ lương của bảo bảo Tề nhé."
Khương Vũ vẻ mặt ghê tởm: "Quả nhiên là ngươi càng 'thảo mai' hơn."
Tạ Cẩn Ca không để ý đến câu chuyện ngoài hành lang. Về đến phòng, hắn đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, hắn liếc nhìn đóa hoa điền màu đỏ tươi trên trán, ngay sau đó mở vòi nước dùng tay rửa sạch.
Động tác của Tạ Cẩn Ca không hề nhẹ nhàng hay e dè. Trong khi rửa, một vài giọt nước làm ướt vài sợi tóc rũ xuống thái dương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!