Chương 30: (Vô Đề)

Sắc mặt Trần Châu Chúc sầm lại, trong mắt hiện rõ vẻ giận dữ, hắn nhìn chằm chằm về phía Tô Dã đang đứng ngay cửa. Tên này đúng là âm hồn bất tán, đi đâu cũng bám theo!

Hắn vốn dĩ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Tạ tiến sĩ, vậy mà chưa kịp nói được mấy câu đã bị Tô Dã chen ngang.

Điều khiến hắn khó chịu hơn chính là — vừa rồi hắn dường như không nghe lầm, Tô Dã đã gọi Tạ tiến sĩ là "ca ca"!

Cách xưng hô này cũng quá mức thân mật, thậm chí có phần vượt rào.

Nhất là khi Tô Dã gọi ra, ngữ khí vừa tự nhiên vừa gần gũi, nghe vào tai người khác còn giống như đang gọi... tình ca ca vậy!

Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi, lông mày Trần Châu Chúc đã nhíu chặt, trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu khó nói thành lời.

Tô Dã nhìn thấy bộ dạng mặt mày u ám của Trần Châu Chúc thì chẳng mấy để tâm, thong thả mở miệng:

"Trần Châu Chúc, bây giờ đã tan tầm từ lâu, có vấn đề gì thì mai hẵng hỏi lại được không?"

Mai hỏi lại ư?

Mai liệu còn có cơ hội gặp mặt riêng nữa hay không, bản thân hắn cũng chẳng chắc được!

Trần Châu Chúc cười lạnh một tiếng, giọng mỉa mai:

"Tô Dã, nhìn cái cách cả ngày ngươi dính lấy Tạ tiến sĩ, nếu không phải thấy trong lý lịch của ngươi ghi mười chín tuổi, ta còn tưởng ngươi là một đứa trẻ to xác chưa trưởng thành!"

Tô Dã cũng chẳng buồn để bụng, cười hờ hững:

"Ta đại khái đã hiểu tại sao hồ ly ăn không được nho thì liền bảo nho chua rồi."

Trần Châu Chúc nghẹn họng, đang định phản bác, thì Tô Dã đã chẳng buồn để ý đến hắn nữa, thản nhiên bước tới chỗ Tạ Cẩn Ca, tiện tay cầm lấy túi tài liệu đã được thu dọn gọn gàng.

"Ca ca, chúng ta về nhà thôi."

Trần Châu Chúc ngạc nhiên đến trố mắt, không tin nổi nhìn bọn họ:

"Các ngươi... ở cùng một chỗ sao?"

Lúc nãy hắn chỉ mải để ý đến cách xưng hô của Tô Dã, giờ mới kịp để ý đến chi tiết quan trọng trong câu nói.

Vài ngày gần đây, Tô Dã và Tạ tiến sĩ thường cùng nhau tan sở. Mọi người đều nghĩ chỉ là tiện đường đi chung, nhưng lúc này, nghe câu trả lời ấy, trong lòng Trần Châu Chúc chợt dấy lên sự nghi ngờ — có lẽ không phải chỉ là "tiện đường".

"Ta với ca ca đương nhiên là ở cùng nhau." Tô Dã thản nhiên đáp. Dù sao hai người bọn họ cũng sống ở dãy biệt thự song song cạnh nhau, nói là ở cùng một chỗ thì cũng chẳng sai.

"Ngươi... Các ngươi..." Trần Châu Chúc nhìn khuôn mặt vô cảm của Tạ Cẩn Ca rồi lại nhìn nụ cười nơi khóe miệng Tô Dã, giọng run run: "Tạ tiến sĩ, các ngươi thật sự..."

"Không phải." – Tạ Cẩn Ca nhàn nhạt trả lời.

Nghe vậy, Trần Châu Chúc lập tức thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng giãn ra đôi chút. Quả nhiên là Tô Dã nói linh tinh!

Nhưng nếu tâm tình của Trần Châu Chúc trở nên thoải mái, thì Tô Dã lại hoàn toàn ngược lại. Nụ cười bên môi hắn vì câu phủ nhận của Tạ Cẩn Ca mà lập tức nhạt đi.

Mãi cho đến khi lên xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy bóng dáng Trần Châu Chúc dần xa, Tô Dã mới lạnh nhạt buông một câu:

"Người kia... thích ngươi."

"Cho nên thì sao?" – Tạ Cẩn Ca đáp, giọng nhẹ bẫng.

Nghe vậy, Tô Dã nghiêng đầu, chăm chú quan sát gương mặt nghiêng góc cạnh lạnh lùng của Tạ Cẩn Ca. Đôi mắt đen nhánh của anh chỉ tập trung nhìn thẳng về phía trước, môi mím thành một đường lạnh lẽo, không lộ ra chút biểu cảm nào.

Ngay cả khi nghe Tô Dã nói thẳng rằng Trần Châu Chúc có tình cảm với mình, sắc mặt anh vẫn không hề dao động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!