Chương 21: (Vô Đề)

Ban đầu, Tạ Cẩn Ca vẫn đang tập trung vào công việc, đôi mắt đen chăm chú hạ xuống cuốn sổ, cẩn thận viết ghi chú phân tích. Nhưng đột nhiên, anh cảm giác có thứ gì đó khẽ chạm vào mắt cá chân mình.

Lúc đầu, anh không mấy để ý, vì lực chạm thật sự quá nhỏ, chỉ thoáng lướt qua.

Thế nhưng, mặc cho anh lơ đi, cảm giác ấy dưới bàn lại ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí còn mang vẻ trêu chọc trắng trợn.

Tô Dã nhấc chân, cố tình dùng mắt cá chân của mình cọ sát vào mắt cá chân Tạ Cẩn Ca. Sau đó, cách lớp quần vải, hắn còn dọc theo chân anh mà từ từ cọ lên trên.

Tạ Cẩn Ca hơi khựng lại. Lần này thì anh hoàn toàn bị kéo khỏi dòng suy nghĩ công việc. Cảm giác dưới bàn quá giống với cảm giác trong cơn mơ ở biển sâu hôm trước — thứ ẩm ướt, trơn trượt, vừa quấn lấy vừa siết chặt lấy anh từng chút một.

Anh ngẩng mắt, nhìn về phía nhân ngư đang ngồi đối diện.

Người khởi xướng trò nghịch ngợm này, khi thấy cuối cùng Tạ Cẩn Ca đã để ý đến mình, lại không hề có chút nào thu liễm, mà còn khẽ mỉm cười.

Hắn hé môi, vừa cọ cọ chân Tạ Cẩn Ca vừa gọi, từng chữ rõ ràng:

"Cẩn Ca."

Đôi mắt Tạ Cẩn Ca nheo lại, giây tiếp theo, anh trực tiếp cầm cây bút máy trong tay, nhắm thẳng vào mu bàn tay đang đặt trên bàn của nhân ngư, dứt khoát đâm mạnh xuống.

Động tác của anh gọn gàng, dứt khoát, tuyệt không chút do dự.

Tô Dã hiển nhiên không ngờ Tạ Cẩn Ca lại thẳng tay như thế, mu bàn tay không kịp rụt lại liền bị ngòi bút bén nhọn đâm vào, đau đến bật kêu lên một tiếng, chân cũng lập tức thu lại.

"Đau quá." Hắn rụt tay về, nhìn mu bàn tay bị chọc rách da, đáng thương nhìn anh: "Ca ca, anh làm em đau rồi."

Tạ Cẩn Ca chẳng để ý đến cách xưng hô cổ quái ấy, ánh mắt anh dừng lại ở vết thương trên mu bàn tay hắn. Nơi bị đâm, máu đỏ tươi rỉ ra.

Là màu đỏ… máu đỏ của con người.

Ánh mắt Tạ Cẩn Ca thoáng ngưng lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ca ca, chẳng lẽ đây là cách anh đối xử với học trò thực tập sao?" Giọng nói từ tính của Tô Dã mang theo chút ấm ức, vừa thấp giọng vừa mềm mại.

"Gọi tôi là Tạ tiến sĩ." Tạ Cẩn Ca sửa lạnh lùng.

"Nhưng em mới mười chín tuổi, còn Tạ tiến sĩ thì lớn hơn em một ít. Chẳng lẽ em gọi ca ca không được sao?" Tô Dã cố tình cãi.

Tạ Cẩn Ca nhìn chằm chằm vào mắt hắn:

"Cậu thật sự chỉ có mười chín tuổi?"

"Trong hồ sơ viết thế." Tô Dã chớp mắt, giả ngây.

Tạ Cẩn Ca không đáp, cúi đầu nhìn chiếc bút đã bị gãy ngòi, không thể dùng nữa. Nhưng trong đầu anh nảy lên một ý — anh muốn xác nhận một điều.

Anh chỉ vào vết thương trên mu bàn tay Tô Dã, lạnh giọng:

"l**m đi."

"Gì cơ?" Tô Dã hơi bất ngờ.

"Tôi nói, l**m. Dùng nước bọt của cậu."

Tô Dã nhếch môi cười:

"Ca ca nghĩ nước bọt có thể cầm máu sao?"

"Nước bọt con người thì không. Nhưng nhân ngư… chưa chắc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!