Chương 14: (Vô Đề)

Tạ Cẩn Ca quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Từ trực thăng, Lục Thần Xước trong bộ chế phục đặc cảnh nhảy xuống, lao nhanh về phía anh.

Ngay sau lưng hắn là Khương Dục, thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội.

Kể từ sau khi lạc mất Tạ Cẩn Ca, Lục Thần Xước vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của anh. Giờ đây, rốt cuộc nhờ vào tín hiệu cầu cứu mới tìm được anh, tảng đá nặng đè trong lòng hắn cũng cuối cùng buông xuống.

Càng may mắn hơn, tín hiệu phát ra từ một khoảng bờ biển trống trải, chứ không phải giữa rừng cây rậm rạp như lúc trước. Nếu không, bọn họ cũng khó mà phát hiện ra anh nhanh đến vậy.

Tạ Cẩn Ca vốn là người phụ trách chuyến đi biển lần này, đi cùng với cả đội. Trên vai Lục Thần Xước gánh nặng trách nhiệm: phải đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người, đặc biệt là Tạ tiến sĩ. Nếu Tạ Cẩn Ca xảy ra chuyện, cho dù người khác không trách cứ, thì chính bản thân Lục Thần Xước cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Cũng may, cuối cùng họ đã tìm được anh.

Khuôn mặt luôn căng cứng của Lục Thần Xước cũng dần giãn ra.

Thế nhưng khi lại gần, nhìn rõ bộ dạng hiện tại của Tạ Cẩn Ca, ánh mắt hắn bỗng trở nên khó tả.

Thân hình Tạ Cẩn Ca vốn dĩ mảnh khảnh. Lúc này quần áo ướt sũng dán chặt lên người, phác họa đường cong cơ thể gọn gàng hoàn mỹ.

Áo sơ mi trắng bên trong dán sát lồng ngực, mơ hồ lộ ra đường nét săn chắc ở bụng. Vạt áo có bên bung khỏi thắt lưng, bên còn lại vẫn được kẹp gọn gàng trong đai lưng, kéo dài xuống cặp chân thon dài, thẳng tắp, được quần tây đen ôm khít.

Cái dáng vẻ nửa lộn xộn, nửa nghiêm cẩn này, Lục Thần Xước chưa từng thấy ở anh. Nó khác hẳn với sự lạnh nhạt, xa cách thường ngày.

Đặc biệt là vào giờ phút này — khóe môi Tạ Cẩn Ca vẫn còn vết máu mỏng, do lúc trước bị nhân ngư cắn rách. Vệt đỏ ấy khiến đôi môi vốn nhạt màu trở nên kiều diễm, ướt át như một đóa hồng nở rộ trong băng tuyết giá lạnh, run rẩy trong gió, đẹp đến động lòng người.

Vẻ đẹp ấy, khác hẳn cái lạnh lùng thường ngày, mang trong đó một tia gợi cảm pha lẫn mệt mỏi, yếu ớt. Chính sự pha trộn ấy lại bất ngờ đâm thẳng vào mắt Lục Thần Xước, như mũi kim mảnh khẽ chích vào đáy tim hắn, ngứa ngáy khó tả.

Trong thoáng chốc, hắn thậm chí quên mất phải mở miệng hỏi thăm tình hình của anh.

Không chỉ Lục Thần Xước, ngay cả Khương Dục chạy theo phía sau cũng ngẩn người khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Người đời từ xưa đến nay luôn có bản năng theo đuổi và thưởng thức cái đẹp.

Cái đẹp vốn dĩ không phân biệt giới tính.

Ánh mắt bọn họ khiến Tạ Cẩn Ca lập tức nhận ra. Anh cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Hơi thở băng giá tỏa ra từ đôi mắt ấy nhanh chóng kéo Lục Thần Xước và Khương Dục trở lại thực tại. Tai Khương Dục đỏ bừng, xấu hổ vội dời mắt đi.

Lục Thần Xước cũng khẽ ho khan, che giấu sự thất thố vừa rồi:

"Xin lỗi, Tạ tiến sĩ. Là lỗi của chúng tôi, nên giờ mới tìm được anh."

Tạ Cẩn Ca không để tâm lắm. Trong hoàn cảnh ấy, Lục Thần Xước và đội ngũ còn đang vật lộn với con quái vật mực khổng lồ Architeuthis, không thể phân tâm. Điều đó hoàn toàn có thể hiểu.

Anh hỏi:

"Đã bao lâu kể từ khi con thuyền bị phá hủy đêm đó?"

"28 giờ." – Lục Thần Xước đáp.

Nghĩ tới cảnh nhân ngư lúc nãy nhảy xuống biển, hắn liếc nhìn khóe môi của Tạ Cẩn Ca, môi mấp máy như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt lời.

Tạ Cẩn Ca nhạy bén nhận ra điều đó, nhưng anh không định giải thích gì.

Lúc này, Khương Dục mới lên tiếng:

"Đội trưởng, Tạ tiến sĩ, hay chúng ta lên trực thăng trước đi?"

Lục Thần Xước gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!