Tạ Cẩn Ca biết rõ, hắn không thể cứ mãi ở lại vùng biển sâu thần bí nhưng đầy nguy hiểm này. Hắn nhất định phải quay về đất liền, tìm cách hội hợp cùng Lục Thần Xước và những người khác.
Qua lớp pha lê trong suốt của khoang điều khiển tàu ngầm, nhân ngư cũng nhận ra quyết tâm trong ánh mắt Tạ Cẩn Ca.
Hai ánh mắt va chạm, nhìn thẳng vào nhau. Không ai chịu dời đi trước.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, như giương cung bạt kiếm chỉ chờ dây cung buông ra.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Cẩn Ca chủ động phá vỡ sự im lặng. Hắn mím môi, dùng khẩu hình rõ ràng nói hai chữ với nhân ngư bên ngoài:
"Tránh ra."
Đôi mắt nhân ngư tối đi, nhưng hắn vẫn cố chấp lắc đầu, kiên quyết chặn đường.
Thấy vậy, Tạ Cẩn Ca không phí lời thêm. Ngón tay hắn dứt khoát nhấn mạnh vào công tắc điều khiển — ngư lôi được phóng ra.
Trong làn nước lạnh lẽo, ngư lôi lao vút đi, kéo theo luồng sóng xung kích lạnh băng hướng thẳng về phía nhân ngư. Chỉ trong nháy mắt lóe lên ánh sáng điện quang chói mắt, nhân ngư quay người nhanh gọn, tránh thoát quả ngư lôi sắp nổ tung ngay sát cạnh.
"Ầm!"
Một tiếng nổ trầm vang vọng. Cả vùng nước cuộn trào, bọt sóng khổng lồ bắn tung trắng xóa.
Tạ Cẩn Ca lập tức điều chỉnh ánh sáng tàu ngầm lên mức cao nhất, đèn pha chiếu rọi mạnh mẽ. Nhưng trong luồng sáng ấy, thân ảnh nhân ngư lại bất ngờ biến mất.
Không dám lơ là, Tạ Cẩn Ca tập trung tinh thần, nhanh chóng tăng tốc, điều khiển tàu ngầm lao thẳng lên phía trên.
Thế nhưng, khi tàu ngầm vừa lên được hơn 100 mét, nhân ngư lại xuất hiện trước mắt hắn. Trong tay sinh vật ấy cầm một mảnh vỡ sắc bén của ngư lôi, xoay người như tia chớp ném thẳng vào đèn pha ngoài tàu ngầm.
"Xoẹt!"
Tiếng kim loại bị xé toạc vang lên chói tai. Hai bên đèn pha chỉ còn lại một chiếc bên trái là nguyên vẹn.
Ánh sáng yếu đi, nhân ngư lại càng khó bị phát hiện.
Tạ Cẩn Ca mím môi, lập tức ấn nút khởi động sonar truy dấu.
"Tích — tích — tích — tích..."
Trên màn hình, một chấm đỏ hiển thị rõ vị trí nhân ngư. Hắn đang lao thẳng từ dưới lên, định phá hỏng tàu ngầm.
Tạ Cẩn Ca nhíu mắt, trong lòng sáng tỏ. Chính nhân ngư đã đưa hắn đến con tàu ngầm này. Và rõ ràng, so với hắn, nhân ngư còn hiểu cấu tạo và điểm yếu của tàu ngầm này nhiều hơn.
Nhưng nếu nhân ngư định cắt đứt đường sống của hắn, Tạ Cẩn Ca cũng tuyệt đối không nhân nhượng.
Không chút do dự, hắn xoay hướng, khởi động hệ thống phóng đạn đạo hạng nặng.
"Đùng!!!"
Tiếng nổ lần này vang dội gấp trăm lần trước. Dưới làn nước sâu, sóng xung kích khổng lồ cuộn trào như vòi rồng, mạnh mẽ hất cả tàu ngầm văng xa mấy trăm mét.
May mắn thay, buồng điều khiển được gia cố kiên cố. Nhờ vậy, Tạ Cẩn Ca không bị hất tung khỏi ghế lái. Hắn lắc đầu, nhanh chóng tập trung nhìn lại màn hình.
Một thông báo hiện lên — mục tiêu đã trúng đòn.
Không quản nhân ngư sống chết ra sao, Tạ Cẩn Ca lập tức điều khiển tàu ngầm né khỏi vùng đất đá vụn, tiếp tục lao thẳng lên trên.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự ngoan cố và sức chống chịu đáng sợ của nhân ngư. Khi tàu ngầm mới lên được khoảng 500 mét, nhân ngư đã một lần nữa đuổi kịp.
Đuôi cá hắn rách toạc, vết thương sâu như một nắm đấm người lớn, máu thịt be bét. Từ vết thương, từng giọt máu xanh lam dị quang rỉ ra, loang lên lớp vảy, phản chiếu ánh sáng ma mị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!