Chương 1: Biển sâu nhân ngư

"Tiến sĩ Tạ, anh có tin trên thế giới này thực sự tồn tại nhân ngư không?"

Một giọng nam trầm thấp mang theo từ tính vang lên, phá vỡ sự trầm mặc trong phòng VIP.

Người mở lời là một người đàn ông mặc quân phục đặc nhiệm.

Khuôn mặt rắn rỏi, đường nét ngũ quan sâu sắc, khí chất kiên nghị. Bộ quân phục tối màu càng khiến dáng người cao lớn, thẳng tắp của hắn thêm nổi bật.

Người đó tên Lục Thần Xước, là một trong những huấn luyện viên ưu tú nhất của lực lượng đặc nhiệm SC. Lần này hắn được cấp trên điều động thực hiện nhiệm vụ đặc biệt diễn ra sau hai ngày nữa.

Một tuần trước, khi đang làm nhiệm vụ tại khu vực Suriname (Bắc Nam Mỹ), đội hắn đã cứu được một nhóm thủy thủ gặp nạn ngoài khơi. Trong lời kể của những người sống sót, họ đều nhắc tới việc… nhìn thấy Mỹ nhân ngư. Bọn họ thậm chí còn dùng di động quay được một đoạn video mờ mờ.

"Mỹ nhân ngư" — ba từ ấy đối với nhân loại mà nói không hề xa lạ: sinh vật truyền thuyết của đại dương, xuất hiện trong vô số thần thoại.

Nếu thực sự tồn tại, việc này sẽ có ý nghĩa cực lớn với công cuộc nghiên cứu về nguồn gốc sinh học dưới biển của nhân loại.

Hai ngày nữa, Lục Thần Xước sẽ dẫn theo một đội tinh nhuệ đến vùng biển được nhắc tới trong video. Trước khi khởi hành, cấp trên giao cho hắn thêm một nhiệm vụ đặc biệt: mời bằng được tiến sĩ Tạ của Viện nghiên cứu AC tham gia cùng hành động.

Viện nghiên cứu AC là cơ quan sinh học cao cấp nhất nước, nơi tập trung những bộ óc xuất sắc hàng đầu. Trong đó, người mang họ Tạ chỉ có một — chính là người đang ngồi đối diện hắn lúc này:

Tạ Cẩn Ca.

Lục Thần Xước lặng thầm đọc cái tên, rồi đưa mắt nhìn người trước mặt.

Dù đã đọc qua hồ sơ trước khi tới, nhưng cảm giác ngoài đời vẫn hoàn toàn khác biệt.

Tạ Cẩn Ca, chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực sinh vật biển — mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đã đứng trên đỉnh kim tự tháp học thuật.

Khi vừa nhìn thấy người kia bước vào với chiếc blouse trắng của nghiên cứu viên, Lục Thần Xước gần như tưởng mình… gặp phải một minh tinh.

Khí chất người nọ quá đặc biệt, bề ngoài lại quá mức chói mắt:

Ngũ quan tinh tế, mày thanh, mũi thẳng, môi mỏng lạnh nhạt… cả người toát lên vẻ thanh lãnh, xa cách.

Trên áo blouse trắng còn vương chút mùi nước sát trùng nhàn nhạt — không gây khó chịu, trái lại mang theo cảm giác sạch sẽ, cấm dục.

Đối mặt với câu hỏi của Lục Thần Xước, Tạ Cẩn Ca không đáp. Ánh mắt lạnh nhạt, biểu tình bình tĩnh như mặt nước.

Lục Thần Xước chỉ khẽ cười, không hề thất vọng với phản ứng này — hắn vốn đã biết rõ tính cách lãnh đạm của vị thiên tài này.

Hắn nhận lấy chiếc iPad từ tay cấp dưới, mở video và đặt trước mặt Tạ Cẩn Ca:

"Tài liệu này được quay tại một vùng biển Suriname,"

"Trong video xuất hiện một bóng đen có dáng hình rất giống nhân ngư. Những thủy thủ sống sót đều khẳng định họ thấy được nhân ngư."

Tạ Cẩn Ca cụp mắt, rũ hàng mi dày nhìn vào màn hình.

Video ngắn, chỉ khoảng bảy giây.

Hình ảnh quay vào ban đêm, sóng to gió lớn. Dưới ánh đèn yếu ớt, có thể thấy một "bóng đen cao khoảng hai mét" trồi lên từ mặt nước — cái bóng mờ nhạt ấy… giống như người nhưng cũng giống sinh vật có đuôi cá.

Video kết thúc — Tạ Cẩn Ca thu lại ánh mắt, sắc mặt vẫn không thay đổi.

Lục Thần Xước nhìn biểu cảm nhàn nhạt kia, nhịn không được lên tiếng:

"Cấp trên rất xem trọng đoạn tư liệu này."

Cuối cùng, Tạ Cẩn Ca cũng chịu mở miệng. Giọng nói nhẹ như gió, nhưng lạnh lẽo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!