"Uống nước không?" Hoắc Chiêu hỏi khẽ.
Lý Tễ lắc đầu, đáp nhỏ: "Không khát."
Hoắc Chiêu bèn nghiêng người lại gần, đưa tay ôm qua vai cậu.
Đầu ngón tay anh lạnh lẽo, trước tiên khẽ lướt qua mái tóc trước trán, rồi dừng lại trên mi mắt Lý Tễ, sau đó nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mỏng mềm đắp lên người cậu.
Vốn dĩ Lý Tễ không thấy buồn ngủ, vậy mà lúc này lại dần dần chìm vào cơn mơ màng nặng trĩu.
"Ngủ trước đi, còn sớm. Đến nơi anh sẽ gọi."
Sớm ư?
Không sớm nữa đâu, chẳng mấy chốc là đến rồi.
Trong hơi thở của cậu vẫn còn vương hương bánh mì mềm ngọt từ bữa cơm trên máy bay.
Lý Tễ khép mắt, thiếp đi.
Từ Nhật Bá thôn đến kinh thành, đó là một chặng đường vừa xa vừa gần.
Xa là đối với Lý Tễ của ngày trước.
Lý Tễ từng nghĩ nếu đỗ đại học ở kinh thành, sẽ đi tàu hỏa mất hai, ba ngày. Cậu còn tưởng tượng cảnh mình ngồi ghế cứng, nghe tiếng rao b*n n**c, bán cơm hộp trong toa, và thích nhất là mang theo bánh bột bắp tự gói, vừa rẻ vừa chắc bụng.
Gần lại là với Lý Tễ bây giờ.
Bởi bên cạnh cậu là Hoắc Chiêu, chỉ mấy tiếng đồng hồ trên máy bay đã đến nơi.
Vài tháng trước, đây là lần đầu tiên cậu đi máy bay, cũng là lần đầu đặt chân tới kinh thành, mang theo một chiếc va
-li da sờn và chút rau dại trong núi.
Đường núi gập ghềnh lầy lội, xe không thể vào sâu. Chiếc xe chở Thẩm Thanh Độ dừng lại một lúc rồi chạy tiếp.
Lý Tễ tự kéo hành lý, lần đầu tiên tìm đường ra sân bay, lòng không khỏi lo lắng.
May mắn có vài bác trai, bác gái tốt bụng chỉ lối.
Họ vừa nhìn đã biết cậu không phải người bản xứ, không chỉ vì giọng nói, mà còn bởi dáng vẻ mang đậm mùi mồ hôi, bùn đất và nhọc nhằn của người miền núi.
Cậu đi bộ đến nỗi giày sắp mòn, tự hỏi: "Nếu đường đi đã khó nhọc thế này, mình còn cố gắng làm gì?"
Thế nhưng cuối cùng, Lý Tễ vẫn vượt qua.
Cậu không chỉ đổi mấy chuyến xe để ra sân bay, mà còn bị đạo diễn mắng cho một trận máu chó phun đầu trước khi mọi thứ kịp yên ổn.
Dẫu vậy, cậu vẫn lên được máy bay, hướng về kinh thành.
Những chuyện bất hạnh xảy ra quá nhiều khiến Lý Tễ nhớ đến quyển 《 tinh quang mỹ nhân 》 tự an ủi rằng nếu chỉ là một "pháo hôi" bé nhỏ, gặp chút xui xẻo cũng chẳng có gì lạ.
Khi phát hiện mình lấy nhầm vali, cậu choáng váng đến mức mắt tối sầm, xấu hổ đến nỗi cảm giác như cả cuộc đời rơi xuống vực thẳm.
Rồi—
"Thưa quý ông, quý bà."
"Chuyến bay của chúng ta đã đến sân bay Nam Thành, hiện tại là 11 giờ tối, nhiệt độ ngoài trời 7°C, khoảng 44.6°F. Máy bay còn cần trượt thêm một đoạn, xin quý khách tiếp tục thắt dây an toàn. Khi xuống máy bay, vui lòng mang theo toàn bộ hành lý cá nhân và đến khu vực nhận hành lý ký gửi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!