Lý Tễ: Người sống mà như đã chết. jpg.
Mặt không biểu cảm, Lý Tễ lặng lẽ nhìn đám người kia giằng co.
Một lúc sau, cậu thấy chán ngán, bình thản lên tiếng: "Nếu còn không rời đi, và còn dám tới đây thêm lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."
Cậu vốn chẳng mấy bận tâm việc Thẩm Thanh Độ biết hay không biết cốt truyện nữa.
Bởi vì Lý Tễ không cho rằng mình sẽ giống như Thẩm Thanh Độ nói, phải chịu kết cục chật vật chết đi như kiếp trước nhưng kiếp trước, cậu thực sự đã chết sao?
Những ký ức cậu từng mơ thấy chỉ dừng lại ở khoảnh khắc bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu. Theo lời Thẩm Thanh Độ, đó là để moi nội tạng, nghĩa là chết không toàn thây. Thế nhưng cụ thể thế nào, cậu chẳng nhớ nổi. Mà nếu đúng như cậu ta nói, đó cũng chẳng phải ký ức gì tốt đẹp, đã không nhớ được thì cứ để vậy thôi.
Giờ đây, điều duy nhất cậu thấy thiếu chính là món ăn Hoắc Chiêu nấu.
Tiếng cửa phòng còn hé mở. Vừa nghĩ đến đó, từ xa đã vọng tới giọng nam quen thuộc. Lý Tễ tưởng Hoắc Chiêu đã nấu xong, bèn quay đầu về hướng phòng ăn, định cùng ăn trước. Nhưng rồi cậu nhận ra âm thanh ấy phát ra từ phòng ngủ trên lầu.
Căn nhà tuy rộng, nhưng cửa phòng ngủ cố tình mở, nên tiếng nghe rất rõ.
"Tễ Tễ, có khách à?"
Lý Tễ hơi sững người, vội đáp: "Không, chỉ là vài người không thân quen tìm tới thôi."
Không phải đang nấu cơm sao? Chẳng lẽ đang nấu lại thấy đói nên lên phòng nghỉ?
Cậu thấy khó hiểu, trong lòng cũng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, như thể Hoắc Chiêu bị cậu lén giấu trong phòng, giờ có người tìm đến, mối quan hệ mơ hồ giữa họ bị đánh thức. Dĩ nhiên, Lý Tễ tuyệt nhiên không có ý nghĩ gì làm thấp đi tình cảm giữa mình và Hoắc Chiêu.
Nhưng cái cảm giác nửa cấm kỵ, nửa k*ch th*ch ấy lại như luồng điện chạy qua, khiến đầu ngón tay cậu khẽ co lại.
Chu Hành Giản cùng những người khác cũng nghe thấy. Hắn còn nhận ra giọng nói ấy phát ra từ phòng ngủ và thấy rõ vẻ mất tự nhiên của Lý Tễ.
Chu Hành Giản bỗng nghẹn lại. Hắn nhớ tới buổi sáng hôm nọ, khi Hoắc Chiêu nói qua điện thoại: Tễ Tễ đang ngủ.
Cái giọng thỏa mãn chẳng cần che giấu ấy, giờ nghĩ lại càng thêm rõ rệt.
Có thể có nhiều người gọi Lý Tễ là Tiểu Tễ, nhưng gọi "ễ Tễ thân mật đến thế, chỉ e ngoài Hoắc Chiêu không còn ai khác.
Đã từng có lúc Chu Hành Giản cũng muốn thử gọi như vậy, nhưng hắn biết, nếu thật sự cất tiếng, Lý Tễ sẽ chẳng bao giờ để ý đến hắn nữa. Dù sao, hiện tại tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.
Nhưng hắn không ngờ, Lý Tễ vốn trông ngoan ngoãn, hiền lành, lại có thể ban ngày cùng Hoắc Chiêu thân mật đến mức ấy, cửa phòng ngủ còn chưa đóng, vậy mà để người khác nghe thấy. Thật quá mức khiến hắn vừa ghen, vừa tức.
Giọng Hoắc Chiêu lại chậm rãi vang lên, không nhanh không chậm, mang theo chút ủy khuất khó nhận ra, vừa đủ để chạm đúng chỗ mềm trong tim Lý Tễ: "Tễ Tễ."
"Đuổi họ đi được không... Anh hơi sợ."
Đối diện với Hoắc Chiêu, Lý Tễ vốn mềm lòng, nghe vậy lập tức nổi giận.
Bản thân bị làm phiền, cậu còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng dám khiến Hoắc ca sợ hãi, tuyệt đối không.
Cậu kéo mặt xuống, nghiêm giọng với mọi người: "Bạn trai tôi đang sợ. Mời các người cút đi!"
Nói xong, cậu còn bổ sung: "Và đừng bao giờ gõ cửa nhà chúng tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát."
Tiếp theo là "Phanh" một tiếng.
Cánh cửa bị đóng sập mạnh. Chu Hành Giản vừa mới rụt tay lại, suýt bị kẹp. Hắn vuốt bàn tay, vẫn còn thót tim.
Thẩm Thanh Độ và Thẩm Kiều vẫn còn đánh nhau, chẳng hề hay biết cửa đã khép chặt.
Chỉ có mẹ Thẩm đứng sững, ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khép chặt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!