Chương 50: (Vô Đề)

Thông cáo này chỉ công khai thân phận Hoắc Thanh, tuyệt nhiên không nhắc đến bất kỳ thông tin riêng tư nào của Diệp Thanh Tịch, bảo vệ y ở mức tối đa. Đồng thời cũng chứng minh. Hoắc Thanh đúng là phần tử phạm pháp, tờ giấy viết trước kia có căn cứ thật sự.

Hoắc Thanh vốn nổi tiếng là xướng tác nhân, tác phẩm chẳng ra gì, nhưng nhờ P đồ marketing mà cũng có một đám fan. 

Trước khi thông cáo đăng tải, fanboy fangirl còn ra sức bênh vực, vậy mà khi thông cáo vừa lên, lập tức im bặt. 

Dân mạng chưa bao giờ đoàn kết đến vậy, ai nấy phẫn nộ, yêu cầu nghiêm trị Hoắc Thanh.

Thực ra, dù cư dân mạng có không nói gì thì Hoắc Thanh cũng đã hết đường xoay sở. Hoắc Chiêu đích thân lên tiếng mọi chuyện để cảnh sát xử lý, ngay cả luật sư biện hộ cũng không cho Hoắc Thanh tìm.

Hoắc Bảo Khôn cùng Đinh Linh dĩ nhiên không cam lòng, nhất định đòi thuê luật sư cho con trai, ban đầu bọn họ tính toán là phải dồn Diệp Thanh Tịch vào chỗ chết, tuyệt đối không thể để dễ dàng bỏ qua. 

Kết quả, cảnh sát vừa điều tra, toàn bộ chứng cứ phạm tội của Hoắc Thanh lại lộ hết ra.

Nguyên nhân cũng bởi Hoắc Thanh quá tự phụ, hành vi chẳng buồn che giấu, chứng cứ vô cùng xác thực. Dù có luật sư, cũng chẳng giúp gì được.

Nếu là nhiều năm trước, khi Hoắc gia còn do Hoắc lão gia tử cầm quyền, có lẽ còn có thể cứu vãn. Nhưng nay người cầm quyền là Hoắc Chiêu, không thêm một đao vào Hoắc Thanh đã là đại ân đại đức.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoắc Thanh bị tống vào ngục.

Về phần định tội và mức hình phạt, do làn sóng dư luận bùng lên, ngày càng nhiều nạn nhân từng bị tiền quyền áp bức đứng ra tố cáo, khiến cảnh sát thu thập thêm không ít chứng cứ, bao gồm cả tội danh hút du và thuê người giết hại. 

Vậy nên, phán quyết cuối cùng cần thêm thời gian điều tra, nhiều tội chồng lên nhau, Hoắc Thanh có khả năng lãnh án chung thân hoặc thậm chí tử hình.

Còn Diệp Thanh Tịch thì bình yên vô sự. Cảnh sát chỉ phê bình, vốn định giam hành chính 10 ngày, nhưng xét đến việc y là nhân chứng, cuối cùng chỉ phạt 200 tệ.

Vết thương trên người Diệp Thanh Tịch đã được y tá hảo tâm xử lý, duy nhất không thể cứu vãn là một ngón tay đã bị mất.

Trước giờ cơm chiều, nữ cảnh sát phụ trách vụ án còn cố ý mua cho Diệp Thanh Tịch một phần cơm cà ri sườn heo, lại thêm một phần sườn heo chiên vàng ruộm. Cô vỗ vai y, bảo cứ ăn xong rồi hãy đi.

Nước sốt cà ri ngào ngạt, rưới lên cơm trắng, hòa quyện thành hương vị mê người. Sườn heo cũng chắc thịt, thơm lừng.

Thực ra, Diệp Thanh Tịch chỉ ăn được hai miếng đã thấy nghẹn, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng ăn hết suất cơm của mình, đến khi bụng no căng, mới rời khỏi Cục Cảnh sát. Ngoài trời, trăng đã treo cao, ánh trăng như suối bạc tràn xuống.

Y bỗng muốn cất tiếng hát, giai điệu chuông tan ngủ trưa thời cấp ba, có câu: "Ngày mai lại là một ngày mới."Lý Tễ like thông cáo của cơ quan chức năng rồi chuyển tiếp trên Weibo chính chủ.

Ăn xong, cậu ngả người trên sô pha, đột nhiên gọi một tiếng: "Anh Hoắc ca là anh khiến Diệp Thanh Tịch ra nông nỗi như vậy sao?"

Lý Tễ biết quan hệ giữa Hoắc Thanh và Hoắc Chiêu vốn chẳng tốt đẹp. Thế nhưng Diệp Thanh Tịch lại không hề bị người Hoắc gia chèn ép, Weibo cũng thuận lợi đăng mà không bị chặn, ngoài Hoắc Chiêu ngầm cho phép, Lý Tễ không nghĩ ra còn ai có quyền lực như vậy.

Nhưng điều này cũng có nghĩa. Hoắc Chiêu vẫn luôn biết Diệp Thanh Tịch chịu bao nhiêu đau khổ, thậm chí còn lợi dụng những đau khổ đó. 

Lý Tễ không thể nào dùng góc nhìn thánh mẫu mà chỉ trích Hoắc Chiêu làm sai, song đồng thời, anh cũng khó lòng lý giải, điều này với Diệp Thanh Tịch thật quá tàn nhẫn.

Hoắc Chiêu vừa nghe vừa nhàn nhạt vuốt những sợi tóc mềm của Lý Tễ, động tác như đang dỗ một con mèo nhỏ xù lông. 

Bàn tay khựng lại một thoáng, hiếm hoi trầm mặc một lúc lâu rồi bình tĩnh nói: "... Anh không ngờ cậu ta lại làm những chuyện đó ngay tại hôn lễ."

Anh không phủ nhận việc bản thân vốn biết đến sự tồn tại của Diệp Thanh Tịch.

Thanh niên kia xuất hiện trong hôn lễ là ngoài ý muốn. Nhưng từ lâu, Hoắc Chiêu đã nắm rõ hành vi của Hoắc Thanh, cũng biết có một người bị giam giữ, thậm chí còn dự tính sẽ công khai mọi việc trong lễ cưới. 

Anh không ngờ Diệp Thanh Tịch lại dám liều lĩnh lấy trứng chọi đá như vậy, dù kết quả cuối cùng tốt hơn dự đoán của anh.

Trong mắt Hoắc Chiêu, bản thân chẳng có gì sai.

Lý Tễ cũng không cho rằng anh sai, cho dù có nghĩ như vậy, cậu cũng không có lý do yêu cầu Hoắc Chiêu phải hành xử theo cách mình muốn, vì một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Nhưng khi nghe Hoắc Chiêu không phủ nhận việc đã biết Diệp Thanh Tịch từ trước, tim cậu vẫn bất giác nặng trĩu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!