Chương 47: (Vô Đề)

Khi Lý Tễ nhận được thiệp mời hôn lễ của Thẩm Thanh Độ cùng Hoắc Thanh, việc hai người kết hôn nhanh như vậy khiến cậu hoàn toàn không ngờ tới.

Ban đầu, cậu vốn không muốn đi, nhưng Chu Hành Giản nói có liên quan đến biến động cốt truyện và muốn chia sẻ tin tức với cậu, nên Lý Tễ đành nhận lời. Cậu nghĩ thời gian vừa vặn, cũng thuận tiện để nhìn thấy Hoắc Chiêu, nên cuối cùng đồng ý tham dự.

Lý Tễ không hề nghĩ rằng tham dự hôn lễ lại là một cách để không lừa Hoắc Chiêu. 

Hoắc Chiêu là bạn trai của cậu, hiểu rõ hành tung của cậu, nên Lý Tễ cũng không cảm thấy phải giấu giếm gì. Hoắc Ca vốn thiện giải nhân ý, chắc chắn có thể hiểu được cậu.

Buổi tối, Lý Tễ khẽ cười rúc rích, trêu chọc Hoắc Chiêu. Cậu chớp mắt long lanh, đưa tấm thiệp mời tinh xảo ra trước mặt Hoắc Chiêu, nói đây là lần đầu tiên cậu nhận được thiệp này và hỏi Hoắc Chiêu có muốn đi không. 

Hỏi xong, Hoắc Chiêu chỉ nhíu mày một cái "Không" nửa úp nửa mở.

"Anh muốn đi không?" Lý Tễ tự giác ngồi lên giường Hoắc Chiêu, ngửa đầu nhìn Hoắc Chiêu bưng trái cây tới. Hoắc Chiêu không nói gì, chỉ dùng nĩa nhỏ đưa một miếng xoài lớn vào miệng cậu. 

Lý Tễ nhai, nuốt, rồi nói: "Em mời Chu Hành Giản, có thể mang anh cùng đi. Trên thiệp cũng ghi rõ được hoan nghênh mang theo người thân, bạn bè."

Những lời này thực ra là Lý Tễ giấu kín trong lòng, không ai biết. Khi nói đến bạn lữ, người nhà, bốn chữ ấy khiến tim cậu mềm đi, ngọt ngào lan tỏa như vị ngọt trong miếng xoài.

Sau đó, Lý Tễ bị Hoắc Chiêu ôm chặt. 

Trong khoảng thời gian ở bên nhau, cậu phát hiện Hoắc Chiêu luôn thích ôm cậu như vậy, mặt đối mặt, như ôm một đứa bé. 

Tư thế khiến Lý Tễ đỏ mặt, tim đập nhanh. Hoắc Chiêu chôn cằm vào cổ cậu, giọng nói ấm áp: "Vậy bạn trai mang anh đi."Dù tạm thời đã giải quyết chuyện cha Thẩm, nhưng Thẩm Thanh Độ gần đây cũng không yên ổn, hôn lễ chưa tổ chức xong, đã cùng Hoắc Thanh khóc lóc náo loạn.

Cạu ra sớm biết Hoắc Thanh hoa tâm phong lưu, đó cũng là lý do cậu ta luôn không ưa Hoắc Thanh. 

Nhưng nếu cậu ta trao bản thân cho Hoắc Thanh, ván đã đóng thuyền, Hoắc Thanh muốn kết hôn, gã sẽ phải hồi tâm. 

Điều này khiến Thẩm Thanh Độ, trong giới bạn bè, trở thành đề tài bàn tán và được ngợi khen.

Thẩm Thanh Độ nhờ đó nhận được nhiều lời chúc phúc, phần lớn nói Hoắc Thanh luôn đợi cậu ta, là bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Thanh. Những cô gái nổi tiếng, minh tinh, người mẫu chỉ là thế thân trong mắt Thẩm Thanh Độ.

Dĩ nhiên, dù bạn bè không nói, Thẩm Thanh Độ cũng tin Hoắc Thanh là bạch nguyệt quang của mình, vượt trội hơn mọi cảm giác với các tiền nhiệm hay tiểu tình cũ, khiến Thẩm Thanh Độ dễ dàng chấp nhận Hoắc Thanh.

Hoắc Thanh và Thẩm Thanh Độ sống chung từ khách sạn, ban đầu mấy ngày Hoắc Thanh đối xử tốt, ôn nhu chăm sóc, cho đến khi gần hôn lễ, thời gian bên nhau ngày càng ít.

Thẩm Thanh Độ không nhận ra điều này cho đến khi Hoắc Thanh ngoài nhà tìm tiểu tình nhân đến cửa. Cậu ta mới biết Hoắc Thanh căn bản không giống như lời nói, đã cắt đứt mối quan hệ lăng nhăng trước đây.

Tiểu tình nhân tự xưng là Diệp Thanh Tịch, năm nay vừa tròn mười tám, tên còn trùng một chữ với cậu ta, có nghĩa là người này là thế thân của cậu ta.

Người này không rõ từ đâu biết cách liên lạc với cậu ta, nhưng nhắn tin cầu cứu: "Chào cậu, Thẩm thiếu gia, nhờ cậu giúp tôi chạy trốn. Tôi là thẳng nam, bị Hoắc Thanh c**ng b*c. Cầu xin cậu. Tôi thật sự không có cách nào, tôi đang ở một khu nhà vùng ngoại thành ——"

Thế nhưng Thẩm Thanh Độ làm sao có thể tin lời kẻ hạ tam lạm? 

Cậu ta không nghe hết, lập tức treo máy. Sau đó, Hoắc Thanh gửi tin nhắn, đợi một phút không thấy trả lời, Thẩm Thanh Độ dứt khoát ném điện thoại qua, nói mình bị bệnh, muốn Hoắc Thanh lập tức quay lại.

Hoắc Thanh trở về, người vẫn còn mùi rượu, nhìn Thẩm Thanh Độ ngồi trong phòng khách, hoàn toàn không giống người bệnh. 

Gã tức sôi máu, nay mọi việc đã khác xưa, nếu Thẩm Thanh Độ muốn kết hôn, không thể tùy hứng như trước. Gã vừa định quở trách, Thẩm Thanh Độ liền đặt một vật lộn xộn lên đầu gã.

Hoắc Thanh đau đến nhe răng trợn mắt, sờ đầu một chút, may mà không chảy máu. Đó là chiếc điện thoại. 

Khi gã định mắng, Thẩm Thanh Độ khóc lớn: "Em hỏi anh, cái điện thoại này của tiểu tiện nhân nào?"

Hoắc Thanh vừa nghe, còn chưa xem điện thoại, trong đầu đã hiện lên mấy cái tên, mặt tái mét. 

Mấy ngày nay ngủ không rõ, ai mà nghĩ đến chuyện này khiến Thẩm Thanh Độ nháo lên vậy?

Chiếc điện thoại mới, chất lượng tốt, chỉ là rơi vỡ. Gã nhặt lên, thấy tin nhắn cắt đứt, lại là người xa lạ điện báo, hồi lâu mới nhận tin nhắn: "Thẩm thiếu gia, tôi biết cậu thương tâm, cầu cạu cứu tôi——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!