Sau một thời gian miệt mài học hỏi trên mạng, Lý Tễ tự nhận mình đã tích lũy được không ít kinh nghiệm về cách trở thành một người bạn trai đủ tư cách. Vì vậy, cậu dứt khoát nói rõ với Chu Hành Giản, bảo hắn đừng gửi tin nhắn tới nữa.
Cậu thật sự không hiểu, tại sao Chu Hành Giản phải đem chuyện tình cảm giữa hắn với Thẩm Thanh Độ, Hoắc Thanh ra nói trước mặt mình.
Có gì đáng để khoe khoang hay tiết lộ chứ?
Trong mắt Lý Tễ, ba người kia tám lạng nửa cân, cậu vốn chẳng có hứng thú gì với mớ rắc rối tình cảm ấy.
Nếu vì thế mà Hoắc Chiêu nghi ngờ cậu và Chu Hành Giản có gì mờ ám, thì càng không đáng. Thế nên, Lý Tễ muốn b*p ch*t khả năng ấy ngay từ trong trứng nước.
Cậu lên mạng tìm kiếm làm thế nào để trở thành một người bạn trai đủ tư cách. Rất nhiều kết quả hiện ra, trong đó cái đầu tiên viết:
Một _ Giữ khoảng cách với những nam nữ khác. Nếu người yêu bị bắt nạt thì phải đứng về phía người ấy, vô điều kiện tin tưởng.
Hai _ Nhớ kỹ lời bạn trai nói, chú ý suy nghĩ của anh ấy mọi lúc, đừng vì lười mà bỏ qua những điều dặn dò.
Ba _ Chia sẻ cuộc sống của bản thân, đây cũng là một cách bắt chuyện tốt, phải chú ý nghi thức, coi trọng những chi tiết nhỏ.
Cự tuyệt Chu Hành Giản tiếp cận, hiển nhiên chính là thử nghiệm đầu tiên mà Lý Tễ coi như một thành công nho nhỏ.
Trong lòng cậu hơi đắc ý, nhưng lại nghẹn không nói, chỉ hy vọng Hoắc Chiêu tự mình nhận ra.
Cậu cố ý ngồi ngay trong phòng khách, nơi Hoắc Chiêu đang xem văn kiện, trên tấm thảm lông dê mềm mại mà ôm một quyển 《Cao đẳng Toán học》 second
-hand đào được.
Ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, gương mặt nghiêm túc, trong tay còn nắm nửa chiếc bút máy màu đen, dáng vẻ như thật sự chuyên tâm đọc. Gió lùa từ cửa sổ thổi qua, mái tóc mềm mại của cậu khẽ lay động.
Hoắc Chiêu đi tới ngồi xuống bên cạnh. Thân thể Lý Tễ lập tức căng cứng. Cậu cảm giác được bàn tay kia nhẹ nhàng lướt qua sau gáy mình, đầu ngón tay chạm đến chân tóc, ngứa ngáy đến mức khiến cậu rụt cổ lại, giống một con mèo bị nắm gáy, vận mệnh tạm thời bị khống chế.
Nhưng cậu lại không giống mèo ngoan ngoãn nằm im, nắm chặt tay, chậm rãi nói: "Em đang học, rất bận, không rảnh chơi với anh. Anh tự đi chỗ khác chơi đi."
Đây là trả thù nho nhỏ cho việc Hoắc Chiêu hôm trước lạnh nhạt với cậu, khiến cậu cả ngày ấm ức.
Lý Tễ muốn cho anh biết, có chuyện gì cũng phải trao đổi đàng hoàng, không thể không thèm trả lời tin nhắn như lần đó.
Thế nhưng ngón tay kia vẫn không chịu rời sau cổ, ngược lại còn khẽ cúi xuống, hôn một cái bên tai Lý Tễ đã phiếm hồng.
Giọng nói dịu dàng vang lên: "Ừm, Tễ Tễ đang học, học rất giỏi."
Cái, cái gì...
Một quyền đánh vào bông. Lý Tễ nghẹn đến không biết tức giận ở đâu, vội vàng ném sách trong tay, mới phát hiện quyển sách bị mình đập xuống đất, tức thì xấu hổ vô cùng. Cậu càng lúng túng, chỉ biết gượng gạo đáp một tiếng ừm để tỏ ra mình vẫn có khí thế đàn ông.
Chỉ là, e rằng trên đời này chỉ có mỗi chính cậu mới tin vào cái gọi là khí thế kia thôi. Hoắc Chiêu thì ngược lại, chỉ coi đó như một kiểu đáng yêu cần dỗ dành.
"Ừm... Anh biết vậy là tốt rồi." Lý Tễ ho khan một tiếng, cố làm bộ nghiêm túc mà lên giọng trách cứ: "Lần sau lúc em học thì đừng có tới quấy rầy, biết không?"
Nói xong lại thấy câu này hình như nặng lời quá, do dự chốc lát, c** nh* giọng bổ sung: "Nhưng nếu thật sự muốn tới thì cũng không phải không thể. Chỉ là anh cũng đừng giống hôm đó, cả tin nhắn cũng không thèm gửi cho em, em thật sự sẽ rất lo lắng..."
Cậu càng nói càng ngượng ngùng. Hoắc Chiêu ghé sát bên tai hắn, giọng trầm thấp như thôi miên: "Lo cái gì?"
"....."
Lý Tễ chịu không nổi kiểu giọng chậm rãi này, mặt đỏ bừng, giọng cao thêm vài phần: "Lo anh là lừa pháo tra nam đó."
Đây là từ mà bạn bè trong phòng livestream từng nhắc tới. Lý Tễ không quá hiểu, nhưng biết chắc không phải từ hay, chắc cũng gần gần nghĩa bạn trai tồi gì đó.
Hoắc Chiêu nghẹn lại, hiếm khi trầm mặc vài giây, rồi thấp giọng hỏi: "... Từ đâu mà học được mấy chữ này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!