Đêm đó.
Lý Tễ từ phòng tắm bước ra, vừa lau khô tóc vừa cầm điện thoại kiểm tra.
Vài cuộc gọi nhỡ, đều là Chu Hành Giản. Cậu chẳng hiểu nổi hắn nửa đêm gọi dồn dập như vậy để làm gì, liền gọi lại. Rất nhanh đã nối máy.
Chu Hành Giản hỏi ngay: "Sao không nghe điện thoại, có tâm sự gì à?"
Lý Tễ nghi hoặc: "Vì không thấy thôi. Giờ chẳng phải đã gọi lại rồi sao?"
Bên kia, Chu Hành Giản khẽ hừ một tiếng: "Chúng ta giờ là châu chấu buộc chung một sợi dây, em lại nói chuyện với vị hôn phu như thế hả..."
Lý Tễ xoa huyệt thái dương, cắt lời: "Giữa chúng ta căn bản không tồn tại cái quan hệ quỷ gì đó. Tôi không phải vị hôn phu của anh, xin anh đừng nói linh tinh nữa, sẽ khiến người khác hiểu lầm."
Vừa nãy Hoắc ca còn ở bên cạnh, cái giọng bọt khí kia suýt làm cậu xấu hổ chết mất.
May mà Hoắc ca không nói gì.
Chu Hành Giản lại cười khẽ: "Anh đâu có nói sai. Nếu em không bị bế nhầm, mấy năm nữa nói không chừng thật sự kết hôn với anh. Dù sao, hiện tại cũng không khác là mấy."
Lý Tễ: "... Đừng nói mấy thứ vô nghĩa đó. Rốt cuộc anh gọi tôi làm gì?"
"Ai, không có việc gì thì không thể gọi cho em à?" Chu Hành Giản lười biếng nói, "Được rồi, vừa rồi Thẩm Thanh Độ gọi cho anh, nhắc tới chuyện tiệc liên hoan, còn dặn anh ít tiếp xúc với em, thậm chí còn rủ anh uống rượu."
Lý Tễ nhướng mày, chỉ thản nhiên nói: "Đi hay không đi uống rượu là việc của anh, không cần báo với tôi."
Cậu thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với Chu Hành Giản.
Nhìn vào tình hình hiện tại, ảnh hưởng của cốt truyện tiểu thuyết đối với Lý Tễ không phải tuyệt đối, chỉ khi va chạm trực tiếp với các nhân vật trong tuyến chính mới khó tránh. Nhưng Chu Hành Giản từ hành động đến lời nói, hắn đúng thật là một thiếu gia không coi ai ra gì. Dù không có cốt truyện ép buộc, chưa chắc hắn sẽ không nói ra những lời mất mặt như lần trước trong buổi tiệc.
Chu Hành Giản vội vàng lên tiếng: "Đương nhiên là anh từ chối rồi. Cuối tuần này Hoắc Thanh gọi anh, Thẩm Thanh Độ cũng gọi anh, nhưng anh đều từ chối hết."
Hắn như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi tiếp: "Tiểu Tễ, nhìn phản ứng của em trước đó, em và Hoắc Chiêu không phải đang yêu nhau chứ?"
Đương nhiên là không.
Lý Tễ không muốn kéo Hoắc Chiêu, người luôn trong sạch vào mớ rắc rối này. Ngay cả chuyện bẩn thỉu của Thẩm gia, cậu cũng chưa từng nhắc đến với anh.
Lý Tễ: "......"
Chu Hành Giản đúng là quá xấu xa.
Cậu cố giữ giọng tự nhiên: "Không có. Hoắc ca là bạn của tôi, đừng nghĩ bậy."
Rồi lại bổ sung: "Với cả đừng gọi tôi là Tiểu Tễ. Quan hệ của chúng ta còn chưa thân tới mức đó."
Cửa phòng lúc ấy hé một khe nhỏ, chưa đóng hẳn, nhưng Lý Tễ không để ý. Cúp điện thoại xong, cậu như một con cá nhỏ linh hoạt chui vào ổ chăn thơm ngọt mùi cam, cuộn mình lại, tựa như cũng biến thành một quả cam to ngọt ngào.
Tối hôm đó, Lý Tễ hiếm khi nằm mơ, lại mơ một giấc cực kỳ kỳ quái.
Trong mơ, cậu thật sự biến thành một quả cam to mọng nước, lấp lánh tươi non, từ trên cây nhảy xuống, nảy tưng tưng trên bàn ăn nhà người khác. Đang nhảy loạn khắp nơi, bỗng một đôi bàn tay lớn nắm lấy hai chiếc lá nhỏ trên đỉnh đầu cậu, x** n*n một phen. Sau đó, vỏ cam bị l*t s*ch, từng sợi gân trắng cũng bị tỉ mỉ bóc đi. Nước cam rỉ ra, bị người ta m*t từng ngụm, chẳng mấy chốc biến thành một quả cam rỗng ruột.
Là ác mộng.Trong thời gian còn lại để điền nguyện vọng, Lý Tễ đã ghi Kinh Đại và vài trường ngang tầm, sau đó cố tình không đăng nhập lại trang web tuyển sinh. Khi tổ tuyển sinh của Kinh Đại liên hệ xác nhận chuyên ngành, cậu chỉ gật đầu đồng ý, họ hài lòng rời đi.
Lý Tễ bình tĩnh chờ.
Đến những ngày cuối cùng, khi đăng nhập lại, cậu quả nhiên thấy nguyện vọng của mình đã bị thay đổi.
Trên màn hình, sáu nguyện vọng đầu tiên toàn bộ biến thành Kinh Đại XX Học viện Kinh tế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!