Vừa nhớ đến những lời Chu Hành Giản nói, Lý Tễ lập tức chột dạ, nghe Hoắc Chiêu hỏi muốn ăn gì mà không còn hăng hái báo món như mọi khi.
Cậu lén lút im lặng, đầu hơi xoay đi, giả vờ không nghe thấy, tính vào phòng thu dọn hành lý. Chỉ cần gói ghém xong, liền xách cái túi be bé mà chuồn khỏi nhà Hoắc Chiêu.
Cậu biết bản thân trốn tránh như vậy thật sự trơ trẽn, nhưng lúc này Lý Tễ hoàn toàn không biết nên đối mặt với Hoắc Chiêu, người mà mình đang ăn nhờ ở đậu thế nào nữa.
Ban đầu, cậu rất tin tưởng Hoắc Chiêu là thẳng nam. Nhưng Chu Hành Giản nói, thẳng nam sẽ không đối xử như vậy. Hoắc ca chỉ giả vờ làm thẳng nam, để cậu không thấy gánh nặng tâm lý mà thôi. Nghĩ đến đây, Lý Tễ không khỏi chột dạ.
Cẩn thận ngẫm lại, hình như lời Chu Hành Giản cũng có lý. Có người nhắc nhở rồi, mình không thể tiếp tục giả vờ không biết.
Hôm nay Lý Tễ mặc một bộ màu cam rực rỡ, là Hoắc Chiêu chọn trong cửa tiệm, đặc biệt tôn lên làn da trắng nõn của cậu. Hoắc Chiêu hỏi hai câu, thấy Lý Tễ cúi đầu lủi đi như một quả cam nhỏ chạy trốn về phòng, liền rũ mắt, ánh nhìn thoáng nhuốm ý cười.
Môi mỏng vẫn hơi nhếch: "Anh mới học được một món ăn mới. Lại vừa có người gửi tới ít cua tươi, muốn mời em nếm thử."
Lý Tễ không thể tiếp tục giả vờ không nghe thấy, mà cũng không đành lòng bỏ mặc Hoắc Chiêu.
Hoắc ca có gì sai đâu? Chẳng qua là chính mình nghe lời Chu Hành Giản xong, tâm lý vướng mắc, nhất thời không vượt qua được. Có khi Hoắc ca hoàn toàn không nghĩ theo hướng kia, chỉ sợ mình không thể hiểu được nếu bị bạn bè lạnh nhạt, sẽ thương tâm đến nhường nào.
Một người không nên, ít nhất cũng không thể, làm tổn thương một người bạn đối xử với mình chân thành và nhiệt tình.
Lý Tễ ngừng bước, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Hoắc ca, không cần nấu cơm cho em nữa. Em nghĩ rồi, hôm nay em quyết định dọn ra ngoài. Vừa hay hôm nay tìm được phòng trọ thích hợp, chọn ngày không bằng đúng ngày, sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau đi chơi..."
Kỳ thực, căn bản cậu chưa tìm được phòng nào. Dự định là dọn ra trước, thuê tạm một phòng trọ rẻ tiền qua đêm, mai mới đi tìm phòng chính thức.
Hoắc Chiêu cúi mắt, nghe thiếu niên tuôn ra một tràng đầy sơ hở, trong sáng ngoài tối đều ám chỉ muốn dọn đi. Anh im lặng một lát, bình thản mở miệng: "Cua đã hấp xong rồi. Ăn cơm trước đã."
Giọng anh lạnh đi đôi chút: "Anh một mình cũng không ăn hết nhiều như vậy."
Lý Tễ ngoan ngoãn gật đầu, ngồi vào bàn ăn, mí mắt cụp xuống, như con chim cút nhỏ ôm bát cơm, không dám nhìn lên đĩa cua vàng óng thơm lừng trên bàn.
Cậu sờ bụng, thấy hơi trống rỗng, nhưng không dám nói. Dù sao cũng chưa từng ăn cua, lại nào có đạo lý, vừa nói muốn dọn đi, giờ lại kêu đói bụng.
Hơn nữa, đã nói không ăn cơm và muốn dọn ra đi, lúc này lại kêu đói thì còn ra thể thống gì.
Hoắc Chiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng bóc cua, hai người, một con chim cút nhỏ, một nam nhân tuấn mĩ lặng im đối mặt một lúc. Anh cúi mắt, cẩn thận tách thịt cua, chấm chút gừng dấm, rồi đẩy chén thịt về phía Lý Tễ.
Ý tứ rõ ràng ăn đi.
Lý Tễ rụt rè nói: "Cảm ơn."
Từ khi nghe xong lời Chu Hành Giản, Lý Tễ đã không thể nhìn thẳng Hoắc Chiêu, càng không dám thoải mái tiếp nhận sự quan tâm này.
Hoắc Chiêu nhìn ra hết thảy. Chim cút nhỏ đang cố gắng vạch ranh giới với mình.
Trên mặt anh không gợn sóng: "Tại sao đột nhiên muốn dọn đi?"
Lý Tễ lắp bắp, giọng mũi mềm nhũn: "Không, không có gì. Chính là vừa tìm được phòng trọ thích hợp, liền muốn dọn ra. Sớm muộn gì cũng phải dọn, không thể luôn ở đây..."
Hoắc Chiêu ừ một tiếng, hỏi bâng quơ: "Bạn giới thiệu sao?"
Lý Tễ vội vàng gật đầu, không hề biết mình đã rơi vào bẫy: "Đúng, là bạn giúp tìm."
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Hoắc Chiêu khẽ nhiễm chút ủy khuất: "Vì có bạn khác nên em mới muốn dọn đi?"
Lý Tễ:!
Cậu lạnh buốt trong lòng, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Hoắc Chiêu. Tuấn nhan lạnh lùng kia hiện lên một tia bi thương khó giấu, như thể vừa bị bạn thân phản bội.
Lý Tễ tuy chưa từng có bạn thân, nhưng vẫn hiểu cảm giác ấy, giống như hồi cấp ba chơi thân với một người, bỗng phát hiện đối phương còn một bạn tốt khác mà mình không biết, chắc chắn sẽ khó chịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!