Chương 35: (Vô Đề)

Ấn tượng của mẹ Thẩm về Lý Tễ vẫn là thành tích kém, thích dùng mấy trò tà môn. Thế nên bà ta đương nhiên không nghĩ rằng Lý Tễ không hề nói dối, mà thực sự là thí sinh trong diện che giấu điểm thi đại học, hiện tại đúng là còn chưa biết kết quả.

Lý Tễ nhìn thấy vẻ mặt cau mày và khó chịu của mẹ Thẩm là đã hiểu bà ta không tin. Trong lòng cậu cũng chẳng dậy nổi gợn sóng nào.

Dù hôm nay cậu có đặt bảng điểm ngay trước mặt bà ta, Thẩm mẫu cũng sẽ không tin đây là thực lực của cậu. Có khi bà còn nghi ngờ là cậu thuê người thi hộ. Có lẽ nếu là một tháng trước, Lý Tễ vẫn sẽ tìm mọi cách chứng minh bản thân với người mẹ ruột này, nhưng hiện tại thì không cần nữa.

Cậu đã sớm không còn coi mẹ Thẩm là mẹ mình, cũng chẳng còn khát khao chút tình yêu thương đáng thương hại kia.

Lý Tễ nhàn nhạt nói: "Không tin thì thôi."

Ở góc quay camera phía dưới, Thẩm Thanh Độ ăn xong liền mệt, lại bị cha Thẩm cảnh cáo trước, không dám để lộ biểu cảm quá rõ ràng, chỉ hơi khó xử mà kéo tay mẹ Thẩm: "Mẹ, đừng hỏi thành tích của Lý Tễ ca ca nữa. Thi đại học không thuận lợi là chuyện bình thường, hỏi như vậy sẽ làm người ta khó chịu."

Bao ngày nay, cậu ta bị nghẹn khuất lâu lắm. Còn chưa kịp điền nguyện vọng đã vội mở tiệc mừng thi đỗ, chính là để đánh vào mặt Lý Tễ, cho cậu ta thấy rằng, mười mấy năm sai lầm, bọn họ đã sớm tách biệt thành hai thế giới.

Mẹ Thẩm càng thêm cảm thấy cậu ta ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Lý Tễ: "......"

Thi đại học thất lợi? Nếu đứng trong top 20 toàn tỉnh cũng tính là thất lợi, vậy 550 điểm của Thẩm Thanh Độ phải tính là gì?

Lý Tễ lười đôi co với đám người này. Điện thoại không ngừng nháy tin và hiện cuộc gọi nhỡ, cậu còn chưa tiện nghe. Nghĩ tìm cái cớ thoát thân thì tốt hơn. Mới chỉ ba tiếng sau khi công bố điểm thi, cậu đã nhận được mấy chục cuộc gọi từ các trường đại học.

Có người thậm chí còn muốn trực tiếp đến tận nhà bái phỏng. Lý Tễ hiện đang ở nhà Hoắc Chiêu, sợ làm phiền nên lập tức lắc đầu từ chối. Ngược lại, Hoắc Chiêu đứng bên cạnh lại rất nhiệt tình, cười nói: "Tôi không ngại, để bọn họ tới đây ngồi cũng được mà."

Màn hình điện thoại sáng lên, lần này là một số có lưu tên.

Là Thầy Tạ, chủ nhiệm lớp cấp ba của cậu.

Bình thường Lý Tễ và thầy Tạ không liên lạc nhiều, nhưng hồi cấp ba, thầy đã giúp cậu không ít lần, biết hoàn cảnh gia đình cậu khó khăn nên luôn âm thầm hỗ trợ. Vì thế cậu vẫn rất cảm kích. Vừa thấy tên thầy, cậu lập tức bấm nhận.

Vì đây là cuộc gọi riêng, cậu định ra ngoài nghe. Nhưng Thẩm Thanh Không lại chắn lối, không biết là vô tình hay cố ý: "Cứ nghe ở đây đi, có gì đâu mà phải tránh."

Thẩm Thanh Độ vốn tự tin mình có thể vào mỹ viện tốt nhất Kinh Thành. Tiệc mừng học lên này tự nhiên thu hút không ít người đến nịnh nọt, cũng có vài kẻ biết chuyện giữa cậu và Lý Tễ, chuyên đến xem náo nhiệt. Giờ đây, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người, chờ xem sẽ xảy ra va chạm gì.

Điện thoại của Lý Tễ là loại cũ, loa ngoài hơi rè, nên nếu không bật loa thì nghe không rõ.

Thẩm Thanh Không cao lớn chắn ngay phía trước, cậu ra ngoài không được, cũng không tiện cãi nhau ngay trước mặt thầy giáo. Vì vậy, giọng nói hân hoan, đầy tự hào của vị giáo viên già từ loa điện thoại vang lên khắp phòng: "Tiểu Lý à, lần này thi đại học được lắm phải không?"

Thẩm Thanh Không nhếch môi, cười nhạt đầy ẩn ý. Lý Tễ không để ý đến cậu ta, chỉ khẽ ừ, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Lần này thi cũng tạm ổn, thầy ạ."

Thẩm Thanh Độ ngoài mặt không đổi, nhưng trong lòng đã bắt đầu châm chọc.

Điểm thi đại học rõ ràng mới công bố mấy tiếng trước, khi bị hỏi thì ấp úng nói là chưa biết, chẳng phải là thi không tốt nên xấu hổ hay sao? Nếu là người khác thi không đạt, có khi cậu ta còn thấy đồng cảm. Nhưng nếu là Lý Tễ, cậu ta lại càng hả dạ.

Vài ngày trước, cả mạng trào phúng chuyện Lý Tễ đạo nhái, làm cậu ta xấu hổ đến muốn độn thổ. Khi mọi người khen Lý Tễ là thiên tài họa sĩ, cậu ta còn chẳng dám lên tiếng. Giờ thì sao? Không phải là Thẩm Thanh Độ này thi song cao điểm cả văn lẫn nghệ, sắp nhận thông báo trúng tuyển Kinh Đại mỹ viện đó sao?

Thân sinh hay không thân sinh có quan trọng gì. Dù sự thật đã phơi bày, người nhận được yêu thương của anh trai và mẹ vẫn chỉ có mình cậu ta.

Thẩm Thanh Độ nín thở, dỏng tai lắng nghe, tim đập thình thịch vì chờ đợi khoảnh khắc được đạp Lý Tễ xuống chân. Cậu ta muốn xem Lý Tễ vì sĩ diện sẽ nói dối đến mức nào.

Giọng thầy Tạ lại vang lên, vừa kích động vừa tự hào, gần như không che giấu nổi sự vui mừng: "—— Em khiêm tốn quá rồi! Kết quả lần này sao chỉ gọi là tạm ổn được? Nhóm tuyển sinh của Kinh Đại vừa thấy căn phòng trọ nhỏ của em đã tìm đến tôi ngay, nhờ tôi giúp giới thiệu trường và chuyên ngành cho em đó!"

Thầy Tạ dạy học ở vùng núi nhiều năm, điều ông mong mỏi nhất chính là được thấy những học trò có thiên phú nhưng thiếu điều kiện được bước ra khỏi núi, thi đỗ một trường đại học tốt, để sau này có cuộc sống khá hơn. Nhưng vì hoàn cảnh khách quan, nguyện vọng ấy gần như dừng lại ở mỗi năm lác đác vài học sinh vừa chạm mốc điểm chuẩn chính quy, thậm chí có năm còn không được nổi một suất vào trường top.

Nhưng năm nay thì khác, Nhật Bá thôn không chỉ có một học sinh vào trường tốt, mà còn là người đứng đầu cả nhóm. Thầy Tạ hận không thể khoe khắp nơi, để các đồng nghiệp cũ ở thành phố từng hay châm chọc ông phải lần lượt gọi điện chúc mừng, nói cho họ biết năm nay trong tỉnh hai mươi dặm có học trò của ông thi xuất sắc.

Đợi đến khi giấy báo trúng tuyển gửi về, ông còn dự định sẽ đăng vòng bạn bè, công khai cho tất cả mọi người cùng thấy.

Hôm đó, thầy Tạ vẫn đang ngồi trong phòng giáo vụ hứng gió, uống chén trà đã pha đi pha lại mấy lần nhạt như nước lã. Đột nhiên nhìn thấy nhóm giáo viên và học sinh của Kinh Đại đến tận nơi vì một học trò cũ của mình đạt thành tích xuất sắc, ông kích động đến mức tay run rẩy liên tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!