Lý Tễ lại co mình thành một quả cầu nhỏ, ôm lấy chiếc chăn thoang thoảng mùi bồ kết, dần dần thả lỏng tứ chi trong sự yên bình dịu mát. Nhưng lông mày cậu lại nhíu chặt, như thể đang mơ thấy điều gì không tốt.
Cậu vừa tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ do chính Hoắc Chiêu chọn. Toàn thân từ trên xuống dưới đều vương mùi sữa tắm dịu ngọt, ngay cả chăn bông cũng thấm đẫm hương thanh thuần ấy.
Trong mơ, cậu lẩm bẩm: "Hoắc ca. Chúng ta không ăn đồ Đức không thể ăn để em nấu cơm cho anh ăn..."
Hoắc Chiêu khép hờ mắt, ánh nhìn ảm đạm.
Cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai, nếu bây giờ đánh thức thiếu niên, giả vờ bộ dáng nhu nhược đáng thương quen thuộc, dụ cậu hôn mình, thậm chí mở rộng đôi chân cho anh, xuất phát từ sự tín nhiệm duy nhất dành cho bạn bè và nỗi sợ mất đi người bạn này, Lý Tễ có lẽ sẽ không cự tuyệt.
Cậu sẽ thuận theo, cắn chăn, thậm chí khóc không thành tiếng.
Nhưng đó không phải là thích, càng không phải là yêu, chỉ là không muốn mất đi.
Đợi đến một ngày, khi Lý Tễ ý thức được loại quan hệ này là bất thường, có lẽ cậu sẽ cảm thấy người mà mình từng tin tưởng là ghê tởm. Chỉ tưởng tượng ra cảnh ấy thôi, tầng mây đen dày đặc đã quấn lấy Hoắc Chiêu, nặng nề đến mức khiến hắn hít thở không thông.
"Hoắc Chiêu, anh thật ghê tởm."
"Anh có bệnh, không bình thường."
"Điều hối hận nhất đời tôi là lúc trước đã không để anh chết ở nước ngoài!"
Những ký ức phủ đầy bụi ùn ùn kéo đến như sóng triều, nhấn chìm tất cả.
Hoắc Chiêu vươn tay, ngón tay dài khẽ nắm lấy gương mặt trắng nõn của thiếu niên, nửa ép buộc xoay cậu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy. d*c v*ng không tên và cảm giác áy náy trào dâng cùng lúc, một bộ phận nào đó rục rịch bất an, nhưng hắn vẫn không biểu lộ gì, hoàn toàn phớt lờ vị trí ấy.
Lý Tễ ngủ rồi, hàng mi thật dài, ngoan ngoãn, đáng yêu. Đôi mắt kia không còn sương mù, trừ khi là vì hắn mà đọng sương.
Có lẽ Lý Tễ là một thiếu niên thẳng bình thường, sau khi lên đại học sẽ yêu một cô gái cùng tuổi, kết hôn. Cũng có lẽ cậu là người thích đồng tính, nhưng cũng sẽ không thích anh. Chỉ là cảm kích và đó là khoảng cách gần nhất giữa họ.
Ánh mắt Hoắc Chiêu hạ xuống, dừng trên đôi chân trần của cậu, không đi tất, mắt cá mảnh mai, khớp xương nhô rõ, làn da quá nhợt nhạt, đến mức mạch máu xanh nhạt cũng hiện ra rõ ràng.
Hoắc Chiêu cụp mi, thần sắc lạnh nhạt, khẽ nắm lấy mắt cá lạnh buốt ấy. Anh kéo nhẹ góc chăn mà thiếu niên ôm chặt không buông, đắp lại lên người, rồi chỉnh lại góc chăn cẩn thận.
Anh lần này không tìm đến Lý Tễ, mà nhấc điện thoại lên, gọi cho bác sĩ tâm lý từng liên lạc: "Lần trước cậu nói thứ thuốc kia còn không?"
Đầu bên kia là một người nước ngoài, nhưng nghe không giống giọng Mỹ. Tiếng Anh trôi chảy, nhưng phát âm có phần cứng nhắc. Ban đầu người đó còn sững sờ, không tin nổi, rồi trêu chọc: "Ha ha, Hoắc, lần trước cậu còn kiên quyết nói mình không bệnh cơ mà?"
Hoắc Chiêu không trả lời, giọng lạnh lùng: "Bây giờ thì có. Cứ làm tốt phần của cậu, những chuyện khác không liên quan tới cậu."
......
Một giấc mơ ngọt ngào.
Bảy giờ sáng.
Ký ức của Lý Tễ vẫn còn dừng lại ở lúc cậu đang giải một đề bài, kiểu đề xuất hiện trong giai đoạn luyện thi đại học, rất cơ bản, chẳng cần hao tâm tổn trí, thích hợp để làm trong trạng thái mơ màng buồn ngủ.
Sau đó hình như cậu ngủ mất.
Không biết mình lên giường bằng cách nào, chăn cũng đã đắp lên người. Lý Tễ đoán chắc là Hoắc Chiêu đã giúp. Di động được đặt ngay ngắn trên gối, còn bài tập, sách vở, bút viết đều được thu dọn gọn vào một góc.
Cậu tỉnh dậy trong ánh nắng ấm áp, tay chân hiếm khi không lạnh, ấm đến mức làm người ta có chút ngẩn ngơ. Lý Tễ ngồi ở mép giường một lúc lâu mới chậm rãi bò dậy, đi rửa mặt, đánh răng.
Sau đó mới thong thả xuống lầu, ngồi vào bàn ăn sáng.
Hoắc Chiêu hôm nay không có tiết học, cũng chẳng đến công ty. Anh ngồi ở phòng khách, lật xem mấy tập văn kiện, vị trí vừa vặn đối diện cầu thang, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người từ trên lầu bước xuống.
Ánh mặt trời buổi sớm từ cửa sổ sát đất rọi vào, sáng tối đan xen, phác họa đường nét gương mặt sắc sảo của người đàn ông. Anh mặc một chiếc áo lót ôm dáng màu đen, bên ngoài khoác sơ mi mỏng cùng tông, đầu cúi thấp nhìn tờ giấy trong tay. Cánh tay thoạt nhìn chẳng dùng bao nhiêu sức, nhưng chỉ cần liếc qua cũng thấy rõ đường cơ bắp ẩn dưới làn vải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!