Hoắc Chiêu dừng ánh mắt lại trên giao diện WeChat, cuối cùng dừng ở khung video mới đăng gần nhất trong vòng bạn bè của cậu bé kia, ảnh bìa là một thiếu niên ôm một bó rau dại rất lớn.
Như bị ma xui quỷ khiến, ngón tay anh chạm nhẹ lên màn hình, mở video ra.
Trong clip, dường như là mùa hè, máy quay chỉ lấy nửa người trên. Thiếu niên tóc xoã tung, chưa xử lý nên hơi rối, dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh màu vàng nhạt, da trắng mịn đến gần như trong suốt.
Cậu mặc một chiếc áo bông cũ quá khổ là đồ của người già, vá chằng vá đụp, sờn cả mép áo, nhưng được giặt sạch sẽ. Vạt áo lộ ra xương quai xanh và cánh tay trắng nõn, ôm lấy bó rau xanh mướt, miệng lẩm bẩm giải thích gì đó, nhưng Hoắc Chiêu chẳng nghe vào chữ nào.
Yết hầu anh chuyển động rất khẽ, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Rõ ràng... là người lạ, nhưng vẫn cứ có một loại cảm giác — "Mình từng gặp người này ở đâu rồi".
Anh gõ lên khung chat một tin nhắn:
[Z]: Người trong video là cậu quay thật à?
Hoắc Chiêu nhận lại được phản hồi: "."
Gửi xong, Hoắc Chiêu nhìn chằm chằm dòng chữ kia trong lòng khẽ nhíu mày. Câu hỏi này... hình như hơi vô lễ.
Nghĩ vậy, anh mở app sticker, lục lọi một hồi, chọn ra một chiếc biểu cảm nhẹ nhàng nhất, gửi thêm:
[Z]: Mèo con thò đầu thăm dò. jpg
Ừm. Có khi chuyện lấy nhầm rương... cũng không tệ như mình tưởng. Hoắc Chiêu nghĩ thầm.
Bên kia, Lý Tễ nhìn chằm chằm sticker mèo mà Z gửi tới, không biết nên trả lời sao.
Nếu không... cũng gửi lại một cái sticker đi?
Cậu lục trong mục sticker của mình một hồi lâu, cuối cùng chọn được một chiếc ưng ý nhất là một nhãn dán động với hình nền hoa nở rộ. Đây là sticker mà bà bán hàng ở cổng thôn hay chia cho cậu.
[AAAA Dã Thái Thổ Đặc Sản Cung Ứng Tiểu Lý ]: Là tôi ạ!
[AAAA Dã Thái Thổ Đặc Sản Cung Ứng Tiểu Lý ]: Gặp nhau là duyên. jpg
Ánh mắt Hoắc Chiêu dừng trên cái sticker màu mè kia, hình một bà cụ cười rạng rỡ giữa đám hoa nở tung toé, gương mặt vốn bình thản của anh... suýt nữa sụp đổ.
Mà Lý Tễ không thấy tin nhắn nào được gửi lại, tưởng Z có hứng thú với nội dung video rau dại kia, liền gửi tiếp vài bài viết do chính mình biên soạn:
[AAAA Dã Thái Thổ Đặc Sản Cung Ứng Tiểu Lý ]:
"Cần thiết cho gia đình: 8 món ngon từ rau dại."
"Người mất ngủ cẩn thận với loại này, chỉ 2 tệ 1 ký, lâu lâu ăn một lần cực bổ!"
"Ba hấp ba luộc, thơm mềm không ngấy, món này quá ngon!"
Đây đều là mấy bài viết cậu rảnh rỗi tự viết để quảng bá, người ta bảo có thể kiếm tiền từ quảng cáo... nhưng vẫn chưa thấy ai xem cả.
Hai phút sau, cuối cùng cậu cũng nhận được hồi đáp.
[Z]: Viết rất chi tiết.
[Z]: Mèo con ngậm hoa hồng chạy bay bay. jpg
Lý Tễ nhìn dòng chữ khen ngợi kia, lòng vui đến mức như có một chú cún con lông xù nhỏ đuôi quẫy vù vù như quạt máy!
Z không chỉ thật sự đọc bài cậu viết, mà còn khen chi tiết! Ngoài chú Lưu bán đồng nát và dì Vương bán kẹo đầu thôn, thì đây là người thứ hai hiểu cậu!
Chỉ tiếc... niềm vui này không kéo dài bao lâu. Cửa phòng khách sạn bị gõ mạnh "cốc cốc" hai tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!