Hành lý của Lý Tễ vốn không nhiều. Lúc đến cũng chỉ có một chiếc vali đơn giản. Giờ bên trong không còn rau dại hay đặc sản quê chiếm chỗ, chỉ còn vài bộ quần áo cũ kỹ, vá chằng vá đụp, giặt đến trắng bệch. Chiếc vali nhỏ đã gần đầy.
Nam nhân đứng cạnh, nhìn thiếu niên tỉ mỉ gấp từng món, xếp ngay ngắn vào vali. Cuối cùng, anh tự nhiên ngồi xổm xuống, đưa tay về phía ngăn trong cùng của vali, nơi đặt đồ lót và quần áo mặc trong.
Hoắc Chiêu tiếp tục vai diễn người đàn ông hiền lành, chính trực, giọng nói ấm áp đến mức làm người khác nóng tai: "Để anh giúp em xếp nhé."
"......"
Đến mức chậm hiểu như Lý Tễ cũng nhận ra chuyện này hình như không ổn lắm.
Nếu từ chối, Hoắc ca có nghĩ mình cố tình xa cách, làm anh buồn không? Nhưng nếu không nói gì, để người khác gấp cả q**n l*t của mình hình như cũng không đúng cho lắm.
Hơn nữa, q**n l*t của cậu đều là đồ cũ, mặc lâu rồi, không có tiền mua mới. Cậu lo Hoắc Chiêu sẽ ghét bỏ.
Do dự một lúc, Lý Tễ vẫn cố gắng chọn giọng điệu nhẹ nhàng, không làm tổn thương lòng tự trọng yếu ớt của người khác: "Không, không cần đâu, cũng chỉ có mấy món thôi."
Nói xong liền vội vã tăng tốc động tác thu dọn.
Hoắc Chiêu lúc này không tiếp tục kiên trì nữa, thông tình đạt lý mà thu tay về. Anh hiểu rất rõ, nếu quá vội vàng, quá nhanh kéo gần quan hệ, sẽ chỉ dọa con vật nhỏ mới thử thăm dò vươn móng vuốt lông xù phát tín hiệu hữu hảo, khiến nó hoảng sợ rút về ổ.
— Ừ, về sau cơ hội còn nhiều.
Rời khách sạn, thang máy vừa vặn gặp Lâm Thi. Cô hốt hoảng, thần sắc nôn nóng, không kịp nói với bọn họ hai câu, cửa vừa mở liền bước giày cao gót rời đi. Một bên còn gọi điện thoại, giọng chói tai: "Cái gì cơ, cậu ta muốn rút khỏi chương trình? Đùa cái gì vậy... Đài truyền hình đâu phải Thẩm gia nhà cậu ta mở, muốn tới là tới, muốn đi là đi..."
Tiếng nói xa dần, Lý Tễ mới thu hồi ánh mắt nhìn theo.
Cậu vừa rồi hình như nghe thấy hai chữ Thẩm gia?
Nói đến chuyện này, hôm qua Thẩm Thanh Độ lấy được mẫu nước bọt của cậu, chắc hẳn đã đem đi làm xét nghiệm ADN rồi. Lý Tễ từng tra trên mạng, bình thường bệnh viện không được phép lén xét nghiệm ADN. Dù có làm, kết quả gien cũng phải mất năm đến bảy ngày làm việc.
Nhưng nếu là Thẩm gia, người từng có thể phối hợp với bệnh viện giam cậu để rút máu trong nguyên tác thì chuyện này chắc chắn không chỉ làm được, mà còn nhanh hơn.
Hiện tại, chỉ có thể chờ Thẩm Thanh Độ chủ động liên lạc.
Buổi sáng, Hoắc Chiêu xách vali của cậu, còn Lý Tễ ôm cặp sách cũ kỹ, lặng lẽ theo sau lên xe.
Tài xế tỏ ra nhiệt tình bất thường, thiện ý đến mức khiến Lý Tễ hơi không quen.
Vương Khôn còn rất có mắt nhìn, cười nói: "Hoắc tổng lần đầu tiên đưa người về nhà đấy."
Lý Tễ: "..."
Cảm giác hơi quái lạ.
Tại sao ông chủ nhà mình gần một tháng nay tính tình thay đổi hẳn? Vì sao người xưa nay chẳng quan tâm mạng xã hội, gần đây lại bị hắn bắt gặp đang lướt video Lục Âm? Vì sao hai hôm trước còn đón một thiếu niên lên xe? Hàng loạt nghi vấn từng làm Vương Khôn hoang mang, giờ phút này, khi lần nữa nhìn thấy Lý Tễ, dường như đều có đáp án.
Hắn cảm thấy mình không chỉ phát hiện ra chân tướng, mà còn đang thủ vai quan trọng không thể thiếu, giống như quản gia trong phim thần tượng. Tổng tài mười mấy năm cấm dục, một ngày nào đó bỗng mang một thiếu niên về nhà, rồi nói: "Thiếu gia đã thật lâu không cười như vậy rồi."
Đây chẳng phải là mấu chốt kinh điển trong phim thần tượng sao?
Lão bản đã dặn phải chăm sóc thật tốt vị Tiểu Lý thiếu gia này, Vương Khôn lập tức nảy sinh một cảm giác trách nhiệm nặng nề. Lên xe mở cửa, dâng nước, miệng liên tục gọi Thiếu gia, chỉ thiếu điều bày thêm bàn ăn trong xe.
Lý Tễ ngượng ngùng lí nhí cảm ơn, đợi xe dừng lại ở điểm đến, cậu lập tức xuống xe, đi nhanh mấy bước để kéo giãn khoảng cách, rồi mới thở phào nhẹ nhõm..... Vị tài xế này, thật sự quá nhiệt tình.
Ánh mắt hắn nhìn mình, còn ánh lên một loại mong chờ kỳ lạ.
Hoắc Chiêu không sống ở Hoắc gia nhà cũ, mà ở một khu chung cư cao cấp tại đoạn đường vàng giữa Đông khu và Tây khu thủ đô, cách Đại học Kinh Thành chỉ vài phút lái xe.
Vừa bước vào cửa, giọng Hoắc Chiêu khẽ trầm xuống, mang theo sự bình thản dễ nghe: "Nơi này bình thường, ngoài dì giúp việc ra, chỉ có mình anh ở. Hiện tại, có thêm em nữa, là hai người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!