Chương 25: (Vô Đề)

Lý Tễ ngẩn ra vài giây.

Sau đó cúi đầu nhìn đùi mình, trên bắp đùi phải đang buộc một vòng da màu đen. Bình thường cậu đều mặc quần dài, chỗ này chưa từng tiếp xúc nhiều với ánh nắng, nên làn da trắng nổi bật hơn dưới vòng da sẫm màu. Giờ bị thít chặt để lại vết đỏ, thậm chí ẩn ẩn có dấu hiệu trầy xước, trông thật đáng thương.

Đúng là bị cọ đỏ. Cậu ngẩn ngơ nghĩ, hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng Hoắc ca đang trêu ghẹo mình.

Vậy có nên để Hoắc ca giúp mình tháo ra không?

"Em, em tự mình làm được." Cậu lúng túng cúi người tháo vòng ra. Trên dây da còn gắn mấy chi tiết kim loại chạm rỗng hình trái tim, cạnh dưới hơi bén. Một sơ suất thôi, vệt đỏ trên da lập tức sưng tấy, thậm chí rịn một chút máu.

Trong xe yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Lý Tễ cúi đầu, vụng về kéo tiếp vòng chân xuống.

"Để tôi giúp em." Giọng Hoắc Chiêu nghe vẫn đường hoàng, lại bổ sung thêm nửa câu: "Chân em đã bị thương, đừng chạm vào nữa. Thứ này tự tháo không dễ, để người khác giúp là bình thường."

Giọng nói rất tự nhiên, như thể đây là một yêu cầu hợp lý. Nghe vậy, Lý Tễ cũng cảm thấy hình như được giúp cũng không có gì.

Lý Tễ vẫn còn do dự, không lên tiếng.

Hoắc Chiêu mím môi, như đang thất thần. Một lúc sau, anh mới gian nan thốt ra: "Tiểu Tễ, em không muốn làm bạn với anh nữa sao?"

Lý Tễ sững người, chưa kịp phủ định, Hoắc Chiêu đã nói tiếp: "Trước đây anh nhắn tin, em không trả lời. Hôm nay lại khách khí với anh như vậy..."

Giọng anh dịu dàng, nhưng ẩn giấu một tia ủy khuất khó nhận ra. Dù vậy, Lý Tễ vẫn mơ hồ cảm nhận được. Hình như khi bị bạn tốt xa cách, cảm thấy tủi thân là chuyện bình thường thôi.

Lý Tễ chẳng biết nên an ủi Hoắc Chiêu thế nào, lại thấy bản thân như đang làm chuyện xấu. Ánh mắt cậu chao đảo, lắp bắp không biết nói gì, cuối cùng dứt khoát vén váy hầu gái lên một chút, khẽ nghiêng người sát lại gần Hoắc Chiêu, thì thầm: "Không phải khách khí. Chỉ là chuyện nhỏ, em không muốn làm phiền anh thôi."

Nghĩ kỹ lại, hai người đều là con trai, cũng không có gì phải né tránh cả.

Thiếu niên cao khoảng 1m75 so với nam sinh cùng tuổi không thấp, chỉ thuộc dạng trung bình. Dáng người mảnh khảnh. Nhưng Hoắc Chiêu quá cao, thân hình đối lập khiến cậu trông nhỏ bé hẳn đi.

Khi Lý Tễ khẽ nghiêng người lại gần, từng chút từng chút một, hương thơm nhàn nhạt phảng phất từ người thiếu niên lập tức tràn vào chóp mũi Hoắc Chiêu. Giống như mùi rừng núi sau cơn mưa, lẫn chút mùi bồ kết thanh dịu, tựa sương sớm mát lạnh ùa đến trong một buổi sáng cuối hạ.

Thanh mà không lạnh.

Cậu tín nhiệm mà để mình lộ ra trước mặt anh, chẳng còn che giấu gì.

Hoắc Chiêu bỗng ý thức được sự đê tiện nho nhỏ của bản thân. Anh biết thiếu niên mềm lòng, vậy mà lại nhân cơ hội đưa ra yêu cầu này, còn khiến cậu vô thức cảm thấy áy náy, chẳng có chút cảnh giác nào mà gật đầu đồng ý.

Đôi tai thiếu niên đỏ bừng, gương mặt cũng hồng lên. Ánh mắt thi thoảng ngước lên nhìn anh, như đang ngập ngừng hỏi: sao Hoắc ca còn chưa giúp em? Cứ như đang làm nũng.

Cổ họng Hoắc Chiêu căng chặt.

Tình cảnh này, dù là quân tử cũng khó mà ngồi trong lòng vẫn không loạn. Huống chi Hoắc Chiêu chưa từng tự nhận mình là quân tử, anh biết rõ bản thân mang chút tâm tư đê tiện. Có cơ hội thế này, sao có thể không muốn lợi dụng.

Anh nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của thiếu niên. Cuối cùng, anh vẫn chọn kiềm chế, trầm giọng nói: "Tiểu Tễ, em ngồi trong xe chờ một lát nhé? Anh gọi người đi mua băng dán thuốc."

"Vâng ạ." Lý Tễ thấy vết thương không nghiêm trọng, thật ra chẳng cần băng bó, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng. Cậu rụt người lại, giống như một chú chim cút nhỏ, ngồi yên không nhúc nhích. Rồi Hoắc Chiêu đột nhiên nói tiếp: "Sau này, nếu có ai đưa ra yêu cầu như thế nữa, nhất định phải từ chối. Biết không?"

"Chân không thể tùy tiện cho người khác chạm vào, tay cũng không được."

......

Cảnh tượng mặc nữ trang, lại vừa khéo bị Hoắc Chiêu bắt gặp, khiến Lý Tễ xấu hổ đến độ phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được. Cậu xách túi nilon Hoắc Chiêu đưa từ tiệm thuốc trở về khách sạn. Trong túi đầy những thứ như cồn i

-ốt, bông tăm, dung dịch ô

-xy già, nước muối sinh lý, đủ để xử lý cả vết thương nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!