ều yêu cầu cậu phải đưa ra lời giải thích, giọng điệu chắc nịch như thể chuyện cậu sao chép tranh của Thẩm Thanh Độ đã là sự thật hiển nhiên.
Kỳ thực cũng không khó hiểu, vì xét theo mốc thời gian: Bức tranh đoạt giải của Thẩm Thanh Độ xuất hiện từ trước. Bức tranh của Lý Tễ lại chỉ vừa vẽ trong livestream gần đây. Mà từ nội dung tác phẩm: sắc thái, bố cục, thậm chí những chi tiết nhỏ như mấy bông hoa trắng trên thảm cỏ đều giống hệt nhau.
Dù có là anh em sinh đôi, tư duy cũng khó mà giống nhau đến mức ấy.
Lý Tễ đương nhiên hiểu ngay. Cậu hoàn toàn không ngốc, gần như lập tức nhớ tới bức tranh năm cấp hai đã bị người ta lấy đi dự thi.
Hình ảnh khuôn mặt dịu dàng mỉm cười, giọng nói ôn hòa khích lệ của nữ giáo viên chợt hiện lên trong đầu, khiến Lý Tễ gần như lập tức phủ nhận suy đoán âm u vừa lóe lên.
Cậu khẳng định Hà lão sư không thể là người như vậy, một người tự nguyện từ bỏ đãi ngộ nơi thành phố, đến ngôi trường miền núi nghèo đến mức trứng gà còn khó kiếm để dạy học, sao có thể làm ra chuyện đáng khinh như vậy chứ?
Đến đây, mọi manh mối coi như chấm dứt.
Lý Tễ chỉ còn biết đặt hi vọng vào phương pháp duy nhất có thể thử, dù xa vời, vẫn phải thử một lần. Cậu ngồi tính toán: kỳ livestream tiếp theo còn mấy ngày nữa, hẳn là đủ để về quê một chuyến. Biết đâu còn tìm được cách liên lạc với Hà lão sư năm xưa. Nhìn WeChat và Alipay trống trơn, cùng vài tờ tiền lẻ trong ví, Lý Tễ khẽ nhăn mặt.
Vé tàu ghế cứng phải hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, thời gian di chuyển thì ổn, nhưng chỉ một chiều đã hết 400 tệ, khứ hồi thành 800, trong khi cậu chỉ có tổng cộng 500 tệ.
Ngay cả vé về cũng mua không nổi..... Chỉ còn một cách không đáng tin cậy vay tiền.
Lý Tễ ngồi ở mép giường, thở phào một hơi. Cậu vuốt cằm, nơi vốn chẳng có sợi râu nào, vừa suy nghĩ vừa liệt kê trong đầu những người có thể vay tiền.
Triệu đại gia, bà Tiền, dì Lưu... đều khó mở miệng. Cuối cùng, nghĩ đến Hoắc Chiêu.
Nhưng Hoắc ca thì càng không được. Càng nghĩ, Lý Tễ càng thấy ngượng ngùng, liền gạt Hoắc ca khỏi danh sách. Cậu đọc được trong sách, và cũng đã nghiệm ra trong thực tế: tình bạn mà dính dáng quá nhiều đến tiền bạc thì khó mà duy trì lâu dài.
Chính vì quan hệ với Hoắc ca rất tốt, nên lại càng không thể mở miệng vay tiền.
Trên WeChat, Hoắc Chiêu gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, đều còn để trạng thái chưa đọc, dường như cũng đã biết chuyện án oan lần này.
Trước khi làm rõ rằng mình không phải kẻ trộm, Lý Tễ không muốn đối mặt với Hoắc Chiêu, càng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh.
Cuối cùng, cậu, một Lý Tễ nghèo túng, chưa từng vay tiền ai, mở ứng dụng tìm việc làm thêm, gõ từ khóa [làm thêm tạm thời]. Lập tức hiện ra một loạt chân dung trung niên, bên cạnh là các dòng chữ: Công trường ngắn hạn. Không nhận học sinh... Lý Tễ lần lượt bấm vào từng mục, gửi tin nhắn.
[ Lý Tễ ]: Ông chủ Mạnh có cần công nhân tháng sau không ạ? Xin hỏi có thể tạm ứng trước một phần tiền lương không?
[ Lý Tễ ]: Ông chủ Lưu có cần công nhân tháng sau không ạ? Xin hỏi có thể tạm ứng trước một phần tiền lương không?
......
Ứng dụng tuyển dụng này Lý Tễ đã tải từ lâu, để sau này vào thành dễ tìm việc làm thêm. Phần mềm yêu cầu ảnh chân dung, cậu dùng luôn ảnh chứng minh nhân dân.
Cứ thế, cậu gửi hàng loạt lời hỏi thăm, chọn những công việc khuân gạch ở công trường. Kiểu làm thêm này trông có vẻ kiếm được nhiều hơn so với đi làm nhân viên quán trà sữa, hơn nữa đa phần đều ngắn hạn, không yêu cầu rảnh vào kỳ nghỉ đông hay hè.
Nhưng gương mặt trẻ măng, trắng trẻo của Lý Tễ khiến nhiều nhà tuyển dụng vừa nhìn ảnh đã lắc đầu bảo không phù hợp. Thỉnh thoảng có người chịu nói chuyện vài câu, nhưng khi nghe cậu xin tạm ứng lương trong vài ngày tới thì họ cũng cảm thấy không đáng tin, chỉ lịch sự từ chối.
Đang lúc Lý Tễ muốn bỏ cuộc và tính tìm cách khác, thì bất ngờ nhận được một lời mời từ hệ thống:
[Câu lạc bộ Tinh Cang cần tuyển gấp một nhân viên phục vụ nam trong tối nay, yêu cầu tuổi 18–20, ngoại hình ưa nhìn. Thời gian làm: 19:00–22:00, lương 1000 tệ, thanh toán trong ngày.]
Tên Tinh Cang Club nghe thật quen tai, chính là nơi lần trước Lý Tễ từng đến dự sinh nhật xa hoa của Thẩm Thanh Độ.
Ngón tay Lý Tễ do dự trên màn hình.
Một nghìn tệ, con số này vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là với cậu lúc này, đang cần tiền gấp.
Ánh mắt cậu dừng lại vài giây ở ba chữ thanh toán ngay, chần chừ một lúc rồi quyết định nhận việc. Dù sao cũng chỉ là một buổi tối mà thôi.
Giờ cũng không còn sớm, nhưng mình là nam sinh, vóc dáng cũng không yếu ớt, nơi đó môi trường lại không tệ. Cho nên... Dù thế giới này có giống như trong tiểu thuyết nam chính đi nữa, chắc cũng không đến mức nguy hiểm gì đâu nhỉ?"Hà lão sư, chúng em về trước nhé!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!