Chương 22: (Vô Đề)

Khoa Kinh tế học, Học viện nghiên cứu sinh Đại học Kinh Đô.

Hoắc Chiêu vừa kết thúc buổi họp tổ tạm thời của giáo sư hướng dẫn, vội vàng đi ra ngoài. Ngồi lên xe, anh mới thấy trên di động hiện mấy cuộc gọi nhỡ, đều từ Giải Vân. Anh gọi lại.

"Hắc, đúng như cậu nói, thật sự là người Thẩm gia làm." Đầu dây bên kia, giọng Giải Vân tràn đầy phấn khích sắp ăn được dưa. "Hơn nữa cậu đoán xem...."

Hắn cố tình dừng lại, muốn bán chút nút thắt. Hoắc Chiêu vừa lật luận văn đã đóng dấu trong tay vừa hỏi: "Làm sao?"

"Tiểu gia tôi đây, sau khi tra ra người của công ty bạn Thẩm Thanh Độ làm marketing, nhờ trực giác nhạy bén liền bắt được một chút bất thường. Tìm hiểu theo manh mối, bọn tôi moi được từ phó đạo diễn phụ trách mấy đứa nhóc hôm trước."

Giải Vân tặc lưỡi liên tục, nói chuyện hăng say: "Cho chút lợi lộc, hắn liền khai với tôi, Lý Tễ là con riêng của Thẩm gia. Ơ kìa? Đừng cúp máy chứ?"

Điện thoại tút một tiếng, Hoắc Chiêu đã dứt khoát cắt đứt, bỏ mặc Giải Vân la lối bên kia.

Anh tra được từ sáng sớm rồi: Thiếu niên ấy không phải con Lý gia, càng không phải con riêng không thể lộ sáng của Thẩm gia. Cậu mới chính là nhị thiếu gia Thẩm gia, cẩm y ngọc thực, tơ lụa vây quanh mà lớn lên.

Cũng vì vậy, Hoắc Chiêu mới chưa từng ra tay với Thẩm gia. Anh sợ Lý Tễ sẽ buồn, sẽ trách anh tự ý hành động, hoặc tự trách bản thân nhìn lầm người, cảm thấy chính mình vốn không dịu dàng như bề ngoài, từ đó chán ghét anh.

Hoắc Chiêu không dám đánh cược.

Anh từng nghĩ, nếu không xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ đã sớm gặp được Lý Tễ hơn. Nếu Thẩm gia không đối xử tốt với cậu, anh hoàn toàn có cách đưa cậu về nuôi bên mình, tự tay chăm sóc... Nhưng cho dù phải chịu bao nhiêu khổ cực, hiện giờ đứng trước mắt anh, Lý Tễ vẫn sạch sẽ trong trẻo, vẫn cố gắng vươn lên, chưa từng dính bụi trần.

Tựa như cậu sinh ra đã nên sáng rỡ trong suốt như vậy.

Hoắc Chiêu thu lại bóng tối nơi đáy mắt, cắn nhẹ môi dưới, tiện tay đặt tập luận văn sang bên cạnh,

cầm điện thoại nhắn cho Giải Vân:

[ Z ]: Không phải con riêng.

[ Z ]: Với cả, bảo phó đạo diễn kia giữ kín mồm miệng, đừng nói bậy.Lý Tễ từ từ ghép lại manh mối, cũng xem hết loạt video của 《 Là Giả Sao 》. Đạo diễn tiết mục nói đây là đề tài đang hot, nên mới muốn phỏng vấn, tiện thể giúp cậu làm sáng tỏ. Họ bảo cậu đừng để bụng.

Trên Weibo, có người tag hỏi cậu có cần hỗ trợ pháp luật để kiện Lưu thẩm không, miễn phí hoàn toàn. Lý Tễ không muốn chiếm lợi của người ta, nên từ chối. Về sau nghe chị quầy tạp hóa nhắn trên WeChat, Lưu thẩm cả nhà đã xám xịt dọn khỏi thôn.

Thẩm Thanh Độ cũng gọi điện cho cậu, khoe mấy ngày nay mình toàn tin vui. 

Lý Tễ nghe xong, chỉ mơ hồ mà lịch sự chúc một câu: "Chúc mừng cậu."

Thẩm Thanh Độ giận đến quát: "Còn giả vờ cái gì mà giả vờ!" Rồi treo máy luôn.

Lý Tễ lờ mờ thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng chỉ cho là bản thân may mắn, không nghĩ sâu. Cậu lại tiếp tục phát sóng bù kỳ trực tiếp trước đó bị gián đoạn.

Hơi do dự một chút, Lý Tễ quyết định vẽ lại bức tranh kia, ánh mắt chuyên chú hơn bao giờ hết.

Bình luận trên làn đạn lúc này đã hòa nhã hơn hẳn:

[ Đây là vẽ tranh sơn dầu đúng không? ]

[ Trả lời bạn trên: Hẳn là, hình như phòng này là studio của Thẩm Thanh Độ, mình từng thấy cậu ấy đăng ảnh ở đây trên Weibo. ]

[ Đây là phòng live stream của Lý Tễ, có thể đừng nhắc Thẩm Thanh Độ nữa không? Thích thì sang phòng live stream nhà cậu ấy mà xem. ]

[ Nhạy cảm ghê ha, haha, quả nhiên fan nhóc Lý Tễ và fan chính chủ nhà cậu ấy giống nhau, đều nhạy cảm quá mức. ]

[ Thôi đừng cãi nữa, cảm giác Tiểu Tễ vẽ đẹp ghê, nhất là cách phối màu. Hay là mình ảo giác nhỉ? ]

[ Bức này là gì vậy? Một mảng xanh mướt chắc cảnh nông thôn ha? ]

Lý Tễ vẽ chính là phong cảnh núi rừng nơi cậu sống. Đó là khung cảnh cậu quen thuộc suốt mười mấy năm, buổi sáng đi học, hay lúc tờ mờ sương ra đồng đào rau dại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!