Lâm Thi vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình dư luận trong livestream. Lúc làn đạn chuyển hướng nhanh đến chóng mặt, ngay cả cô cũng phải ngạc nhiên không thôi.
Còn Lý Tễ, vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Đôi mắt sáng, phân rõ trắng đen, nhẹ nhàng nhìn cô.
Cậu một tay bưng đĩa đồ ăn vừa làm xong, động tác thành thục, bình thản bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tôi làm xong rồi. Mọi người ăn cơm ở đâu vậy? Nếu không đủ thì tôi có thể làm thêm một món nữa."
Trong mắt cậu, một bữa cơm bình thường với hai món mặn, trứng, đậu hũ đã là món ngon hiếm có rồi.
Đậu hũ chiên giòn cùng đậu que xào trứng đều là những món không kiêng kị gì, ít dầu ít cay, hương vị không đặc biệt nhưng rất cơm nhà. Thật ra nếu có thể xào trứng với lá hương xuân thì sẽ còn ngon hơn. Chỉ là món đó không dễ ăn với tất cả mọi người, hương vị hơi hăng, nhiều người không quen.
Lời nói này nghe cứ như đầu bếp chuyên nghiệp, khiến làn đạn cũng nhao nhao bật cười.
[Lý đầu bếp khiến tôi cười ná thở luôn ]
[ Tưởng là show diễn trò, ai ngờ người ta thật sự biết nấu ăn ]
[ Không đùa đâu, tôi nhìn hai món đó mà thấy thèm thật sự, đúng kiểu cơm nhà chất lượng ]
[ Thêm một vé cho team đói bụng ]
[ Không khuyến khích Lý Tễ nấu ăn nghiêm túc vì tôi không được ăn cùng ]
[ Đều như Thẩm Thanh Độ chắc chết đói hết, phấn Thẩm mau thoát live đi chụp ảnh thẻ giùm ]
Máy quay chuyển hướng về phía nhà ăn, bàn ăn dài vắng hoe. Lý Tễ đặt hai món ăn lên bàn, hai đĩa đơn lẻ nằm trơ trọi trên mặt bàn lớn, nhìn hơi thê lương.
Kim đồng hồ nhích dần, đã nửa vòng trôi qua, vẫn chưa ai xuất hiện. Ngay cả Lâm Thi cũng thấy xấu hổ thay, còn thiếu niên thì chỉ yên lặng ngồi đó, lưng thẳng, đôi mắt đờ đẫn như đang nhìn vào hư không.
Một lát sau, cậu ngáp khẽ một cái, mắt cũng dần dần mờ đi vì hơi ẩm, dấu hiệu thiếu ngủ rõ rệt.
Tối hôm qua cậu hiếm khi được ngủ muộn một chút. Hoắc Chiêu hỏi cậu có tài khoản Lục Âm không. Cậu chưa từng nghe qua, liền lập tức đăng ký một cái. Sau đó lướt thử vài video rồi không dừng lại được nữa. Lướt một lèo tới nửa đêm.
Hoắc Chiêu còn thêm bạn, gửi qua mấy video thú vị.
Cái dáng ngốc nghếch mê mẩn video của cậu, trong mắt người có lòng, lại thành ra tội nghiệp.
Lâm Thi nhìn mà cảm thấy khó chịu thay cho cậu. Cô càng thêm bất mãn với Thẩm gia, rõ ràng cố tình ra oai phủ đầu, muốn ép Lý Tễ phải tự hiểu lấy vị trí của mình. Không đẹp chút nào.
Người quay phim cũng tinh ý, máy quay cố tình lia tới góc nghiêng cô đơn, bóng dáng nhỏ bé gầy gò của Lý Tễ ngồi lặng yên trên chiếc ghế to, lập tức khiến làn đạn nổ tung cảm xúc:
[Tự dưng thấy thương, giống như bố mẹ ở thành phố không chào đón cậu ấy ]
[ Có gì mà không rõ ràng đâu? Ngay bữa cơm đầu tiên đã bắt khách nấu ăn rồi tự ngồi chờ ]
[ Tôi từng mắng cậu ấy, giờ cảm thấy áy náy quá (bushi) ]
[ Ha ha, nói như thể Thẩm Thanh Độ có nấu được món nào ăn được vậy ]
[ Trên kia, cái ID thanh thanh lão bà vào nhầm phòng live rồi, muốn đánh nhau thì ra ngoài, đồ ăn nhà cậu gọi là món á? Ăn phát nhập viện luôn ]
Lý Tễ không hề biết, hình tượng cậu đã hoàn toàn chuyển thành thiếu niên nhẫn nhịn cô đơn đáng thương, lại còn ngồi cúi đầu mỗi lúc một thấp, chậm rãi như sắp ngủ gật đến nơi.
Lâm Thi nghĩ cậu quá buồn mà thành ra như vậy, đang định qua hỏi thăm, thì cánh cửa cuối cùng cũng được đẩy ra, Thẩm gia đã đến.
Người tới là ba Thẩm, mẹ Thẩm và Thẩm Thanh Không.
Vốn dĩ nói là hôm nay còn có vài người bạn của Thẩm Thanh Độ tới cùng, không biết vì sao lại không thấy mặt.
Lý Tễ như bừng tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!