Chương 1: (Vô Đề)

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau theo kịp đi!"

"Nhà nghèo ra phố là thế đấy... Tấm tắc."

"Đúng là một trời một vực với cậu thiếu gia Thẩm gia kia. Không nói cũng biết kỳ này chương trình sẽ hot."

Lý Tễ len theo dòng người xuống cầu thang nối máy bay, từ hành lang nhìn quanh sân bay Kinh Thành rộng lớn, đôi mắt lấp lánh hiếu kỳ khiến nhân viên tổ tiết mục đứng cạnh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cậu đeo một cái ba lô vải cũ mèm, vá chằng vá đụp bằng chỉ xanh, bên trong nhét đầy những cuốn sách giáo khoa cũ kỹ. Trên người khoác một chiếc áo gió rộng thùng thình đã lỗi mốt, để lộ lớp áo len vàng chóe sờn vai, ống quần thì chắp vá bằng những mảnh vải khác màu nhau, vẫn để hở cổ chân trong tiết trời se lạnh. Dưới chân là một đôi giày vải trắng bệch, từng mảng ố vàng loang lổ đủ để nhìn ra rằng, cậu thiếu niên này... là lần đầu tiên được ngồi máy bay.

Phó đạo diễn lại gắt gỏng giục bên tai: "Nhanh lên, không thì chẳng đáng phí thời gian với cậu thế này."

Cậu gãi đầu, bối rối mở miệng: "Trong hành lý của tôi còn có chút đặc sản quê nhà..."

Cậu vốn muốn giải thích: trong chiếc vali cũ kỹ kia, cậu mang theo ít rau dại vừa đào ở núi sau làng, chỉ cần trụng nước sôi rồi trộn gia vị đơn giản là ăn rất ngon. Cả thôn đều thích ăn món đó. Một rổ nhỏ cũng có thể đổi được vài đồng tiền.

Nhưng nhân viên tổ chương trình chẳng cho cậu cơ hội để nói hết. Một trợ lý đạo diễn đã xông tới, dang tay kéo tay cậu lôi đi: "Đừng lưu luyến mấy thứ rác rưởi đó nữa, đồ nhà quê nghèo!"

Lý Tễ không thích cách nói chuyện kiểu đó. Cậu cũng không thích người lạ chạm vào mình. Theo phản xạ, cậu gạt tay đối phương ra. Dù vóc dáng có hơi gầy yếu, nhưng từ nhỏ đã quen làm việc đồng áng, nên sức cũng không hề nhỏ.

Kết quả, trợ lý không những không kéo được cậu đi, mà còn suýt ngã nhào ra phía trước.

Đang định nổi đóa mắng người, cánh tay hắn lại bị một bàn tay khác đỡ lấy. Lý Tễ — chính là thủ phạm khiến hắn suýt ngã — vỗ nhẹ lên lưng hắn, còn quan tâm hỏi han: "Anh không sao chứ? Mệt quá nên mới lảo đảo hả?"

Cậu thanh niên này, gương mặt sạch sẽ, đôi mắt trong trẻo, biểu cảm dịu dàng chân thành. Mái tóc như tự cắt bằng kéo cùn, lởm chởm xù xì, nhưng đôi mắt đen nhánh ánh lên sự quan tâm thật lòng. 

Nếu là lời đó do người khác nói ra, có khi đã bị cho là mỉa mai, kiểu âm dương quái khí. Nhưng từ miệng Lý Tễ thốt ra lại chân thật đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Phó đạo diễn vẫn thúc giục không ngừng. Đang ở nơi công cộng như sân bay, người qua lại đông đúc, trợ lý đạo diễn cũng không tiện gây sự. Hắn chỉ có thể hậm hực nuốt cục tức xuống cổ.

Hắn thầm nghĩ: Cứ chờ đấy. Dân mạng độc mồm y như tôi. Đến lúc phát sóng, chỉ cần biên tập cắt cắt ghép ghép một chút... không tin không khiến tên nhà quê này bị chửi đến bật khóc.Ngồi lên xe của tổ tiết mục, Lý Tễ thu mình cứng ngắc, lặng lẽ ngồi tít trong cùng một góc. Cậu có chút luống cuống, chỉ dám chiếm lấy một khoảng ghế rất nhỏ. Hai chân dài gập sát, khép chặt vào nhau, ôm chặt chiếc ba lô sách cũ màu xanh vào lòng, đầu cúi thấp, cả người như co rút lại thành một cục.

Cảm giác giống như... mình lại gần cái chết thêm một bước.

Chỉ mới hai ngày trước, Lý Tễ đột ngột phát hiện bản thân vậy mà lại là một nhân vật pháo hôi trong quyển tiểu thuyết giới giải trí tên 《 Tinh Quang Mỹ Nhân 》. Cốt truyện chính kể về Thẩm Thanh Độ – một thiếu gia giả nhà hào môn nhưng mệnh tốt trời sinh, được người người yêu thích. Sau khi trở về thân phận thật, cậu ta được cha mẹ ruột nâng niu, được một dàn theo đuổi hâm mộ, bước chân vào giới giải trí và một đường l*n đ*nh cao, trở thành ảnh đế siêu sao.

Mà trong cái kiểu cốt truyện hào môn thật – giả thiếu gia như thế này... Nếu nhân vật chính là giả thiếu gia, thì nhất định sẽ có một thật thiếu gia bị ghét cay ghét đắng để làm nền.

Và rất không may, Lý Tễ chính là cái người thật thiếu gia pháo hôi ấy.

Theo như cốt truyện, tiếp theo cậu sẽ tham gia show 《 Hạnh Phúc Lưỡng Cực 》, một tiết mục hoán đổi thân phận, ở đó cậu sẽ phải đổi chỗ sống với Thẩm Thanh Độ trong vòng một tháng. Trong suốt tháng đó, cậu sẽ lần lượt: Bị anh cả nhà Thẩm, cha mẹ Thẩm, vị hôn phu Thẩm. Cùng dàn người theo đuổi và một đống nhân vật phụ... Liên tục vả mặt, làm nhục, làm trò cười. Chưa kể còn bị tổ tiết mục ác ý cắt dựng, khiến cư dân mạng mắng đến thân bại danh liệt.

Sau khi chương trình kết thúc, Thẩm Thanh Độ, người mang đến sự ấm áp cho cả làng nhỏ giữa núi non, liền thu hoạch được lượng fan khổng lồ. Cậu ta thuận lợi debut, trở thành ngôi sao mới của giới giải trí. Cha mẹ nhà họ Thẩm sớm đã biết rõ chuyện thật – giả thiếu gia, nhưng ngại việc Lý Tễ từ nhỏ đã ra ngoài đi làm thuê kiếm tiền, cảm thấy chuyện này quá mất mặt, nên quyết định không nhận lại làm con ruột, mà chỉ thu nhận làm con nuôi. Một lần nữa, họ lại chiếm được tiếng thơm bao dung, thiện tâm từ công chúng.

Chuyện vẫn chưa dừng ở đó. Trong diễn biến tiếp theo của cốt truyện, Lý Tễ do bị tổn thương tâm lý bắt đầu âm thầm mưu tính hãm hại Thẩm Thanh Độ, muốn giành lại tình thân, tình yêu, tình bạn từ tay vạn nhân mê thụ. Kết quả, hết lần này đến lần khác bị vạch trần, người người nhắc nhở: "Đừng có mơ tưởng những gì thuộc về Thẩm Thanh Độ."

Cuối cùng, cậu vô tình chứng kiến cảnh Thẩm Thanh Độ và các vị công XXOO trên giường... Rồi bị một tên pháp ngoại cuồng đồ công đào tim, đào phổi chết rất thê thảm.

Lý Tễ trầm mặc.

Chết kiểu gì không chết, lại đi chọn cái chết vừa hèn nhát, vừa lố bịch như vậy?

Dưới nền giáo dục chín năm phổ cập và ba năm cấp ba chuyên cần, những hành vi kiểu này căn bản là không được phép tồn tại.

Cậu tuy không cho rằng mình ngu đến mức làm ra chuyện đó thật... Nhưng mà, ký ức từ nguyên tác cứ dồn dập đổ về, ép cậu không thể xem nhẹ. Vài ngày sau, tổ tiết mục quả nhiên mời cậu tham gia chương trình chính là show 《Hạnh Phúc Lưỡng Cực》 kia.

Khoản thù lao cũng vừa đúng bằng số tiền học phí nhập học đại học mà cậu còn thiếu.

Hơn nữa... cha mẹ hiện tại, từ nhỏ cũng chẳng đối xử gì tử tế với cậu. Suốt ngày càm ràm: "Học hành tốn tiền làm gì, chi bằng về nhà trồng rau!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!