Tống Vân Hồi vừa đeo tạp dề vừa nói: "Tôi nấu ăn okela lắm đó.
"
Tuy bình thường trông cậu rất giống kiểu ăn no chờ chết, nhưng thực tế cậu còn có món nghề này.
Trước đây học nấu ăn là để nấu thử món mì trường thọ mừng sinh nhật Chung Hứa, kết quả đối phương chỉ nhìn một cái, không thèm ăn mà chạy đi đón Tống Tử Thư nghe đâu bị lạc đường.
Bây giờ nhớ lại, cậu chỉ có thể lặng lẽ trầm mặc trước cái tình tiết máu chó ngập trời này.
Phần mềm maps hiện giờ rất thịnh hành, *AR là một thứ đồ tốt, nhưng lại luôn có kẻ thích làm người tối cổ.
(*) Giống gg maps bên mình
Có thể tối cổ cùng đối phương, ngoại trừ ngốc thì chính là nguyện ý ngốc cùng đối phương.
Cậu sớm nên nhìn ra vào lúc đó, nhưng khi đó đầu óc cậu không minh mẫn nổi, cuộc sống hơn 20 năm từ âm ỉ đã bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, cậu luôn cảm thấy đó là chuyện cũ của người khác, còn bản thân lại càng giống một khán giả vây xem hơn.
Những cảm xúc và tình cảm đã từng tồn tại một cách mãnh liệt đến nghẹt thở nay lại chẳng còn cảm giác gì mấy.
Tống Vân Hồi không rõ đây là do cốt truyện biến đổi hay do bản thân cậu thật sự có biến hóa gì, cậu cũng không thèm để ý, cũng không muốn đi tìm hiểu.
Bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy may mà trước kia có học một chút, vẫn có thể nấu đãi Tần Thư một bữa.
Đèn trong phòng bếp cũng là một màu vàng ấm áp, Tống Vân Hồi cảm thấy không đủ sáng, cậu bật hết tất cả đèn lên, phòng bếp ngay lập tức sáng lên không ít, chiếu sáng dung mạo đẹp đẽ.
Hơn nửa ngày không gặp, Cam Tử đại phát từ bi lăn vài vòng trong lòng Tần Thư tỏ ý chào mừng về nhà, sau đó lại bắt đầu nhàm chán kéo kéo ống tay áo anh, cuối cùng làm ổ trong mũ anh, nheo mắt nghỉ ngơi một lúc.
Tần Thư ôm Cam Tử vào trong lòng, đôi mắt quét qua phòng bếp rồi dời mắt.
Sau đó lại quét mắt nhìn một cái.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Tống Vân Hồi lần này không hề ba hoa, tư thế thậm chí còn rất ra dáng, mang theo sự tự tin và dửng dưng của một bậc thầy nấu ăn.
Bậc thầy Tống quay đầu hỏi:
"Cho mì vào lúc nước lạnh hay nóng thế?"
"! !.
"
Một thoáng lặng im.
Tống Vân Hồi nở một nụ cười thật trân.
(Ổng cười giống zầy nè ????)
Lâu quá nên quên nhẹ xíu thui mừ.
Tần Thư nói: "Cho vào lúc nước nóng.
"
Tống Vân Hồi ngay lập tức tỏ vẻ tán thành, cậu một mặt ngay thẳng, gật đầu cái rụp đáp: "Tôi cũng nghĩ thế.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!