Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, đồng hồ báo thức trên di động đặt ở đầu giường vang lên.
Một cánh tay thò ra từ trong chăn sờ mó lung tung một hồi, đồng hồ báo thức cuối cùng cũng không kêu nữa.
Cánh tay trong chăn chậm rãi thu về, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Năm phút sau, tiếng báo thức lại vang lên.
Người trong chăn giở trò cũ, lần thứ hai giành được yên tĩnh trong chốc lát.
Lúc nỗ lực tắt báo thức lần thứ ba, cánh tay duỗi ra khỏi chăn bị người ta không chút lưu tình vỗ cái bốp.
Trong chăn cuối cùng cũng nhô ra một cái đầu.
Đầu tóc Tống Vân Hồi rối bời, mắt vẫn còn díp lại chưa mở hẳn.
Hứa Văn Huệ tắt điều hòa trong phòng cậu, mở rèm cửa sổ ra, cố gắng hết sức khiến căn phòng sáng bảnh hết mức.
Tống Vân Hồi bị ép bò dậy.
Cậu rửa mặt thay đồ dưới tình trạng đầu óc vẫn chưa mở máy xong xuôi, rồi phiêu diêu xuống lầu như du hồn.
Hứa Văn Huệ và Tống Thành đã ngồi trên bàn ăn, thấy cậu xuống lầu thì chào hỏi bảo cậu mau ăn cơm.
Điểm tâm sáng là cháo cải xanh và sủi cảo hấp, cậu ngồi xuống nhâm nhi từng miếng một.
Người giúp việc đứng một bên thấy cậu bình tĩnh ung dung như vậy, trao đổi ánh mắt với nhau.
Hôm nay có lẽ lại là một ngày canh đúng giờ đi học.
Cậu chủ nhỏ từ nhỏ đến giờ gì cũng tốt gì cũng xuất sắc, việc duy nhất thường mắc phải có lẽ chính là đi muộn, cậu thường xuyên dậy không nổi, sau đó canh đúng giờ vào trường, thi thoảng còn lỡ tay canh giờ thất bại.
Cổng lớn đang mở, bác Trần từ ngoài bước vào, nói Tần Thư đang đợi bên ngoài.
"......"
Tốc độ nhồi nhét sủi cảo hấp của Tống Vân Hồi nhanh hơn một chút, gò má hơi phồng lên.
Cậu tốc chiến tốc thắng, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất của bản thân ăn xong bữa sáng.
Tài xế đã khởi động xe, dừng lại tại cổng lớn ngoài sân, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Cầm cặp sách dạng balo đặt trên sofa lên, Tống Vân Hồi ra khỏi cửa.
Cậu đã nhìn thấy Tần Thư đang đứng ngoài cổng.
Đồng phục mùa hè xanh trắng, dáng anh cao ráo, ít nhất đã cao hơn cậu một khúc.
Không kịp nói mấy cái khác, cậu kéo đối phương lên xe.
Tài xế đã không cần cậu dặn dò, đã đạp ga phóng đi.
Một loạt động tác này của bọn họ vừa thần tốc vừa lưu loát, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Tần Thư không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Loạt thao tác này gần như diễn ra mỗi buổi sáng, anh đã quen rồi.
Lộ trình từ nhà đến trường khoảng mười mấy phút, Tống Vân Hồi đã chuyển từ trạng thái căng thẳng nhìn chằm chằm thời gian ban đầu sang nắm bắt từng giây từng phút ngủ bù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!