Tống Vân Hồi biết mẹ mình bệnh rồi.
Từ rất lâu trước đây bà có thể bế cậu đi dạo bên bờ hồ mà không cần thở dốc, cho đến khi chỉ có thể dắt tay cậu đi, sau đó nữa là bà ngồi trên xe lăn dắt cậu chầm chậm đi, cậu có thể cảm nhận được sức khỏe của bà càng lúc càng suy yếu.
Nhưng ba và những người xung quanh đều nói với cậu rằng thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt, bảo cậu không cần lo lắng.
Cậu rất tin tưởng ba mình.
Ba nói đúng, thân thể mẹ đang dần chuyển biến tốt.
Bởi vì có một ngày bà vậy mà thật sự đã đứng lên trở lại.
Bà nở nụ cười trên môi, khom lưng dắt tay cậu, nói muốn dẫn cậu đi dạo trong sân vườn.
Cậu rất vui vẻ, vui đến mức không để ý thấy ánh mắt hoặc sợ hãi hoặc đồng tình của đám người giúp việc xung quanh.
- -
Toàn thân Hứa Văn Huệ đau đớn, mỗi một bước đi như đang đốt cháy sinh mệnh bà.
Bà có cảm giác, bản thân có lẽ không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Bà vẫn luôn rất sợ thời khắc này tiến đến.
Nhưng khi chân chính đối diện với thời khắc này, bà lại bình tĩnh lạ thường.
Có lẽ do biết số mệnh của mình, tiếp tục giãy dụa cũng chẳng ích lợi gì.
Giây phút cuối đời, ít nhất bà muốn bồi con trai mình đi dạo.
Bà biết bản thân không thể kiên trì đến bên bờ hồ, chỉ đành đi dạo quanh quẩn trong sân.
Nhưng chỉ là quanh quẩn trong sân thôi, đứa nhỏ trong tay đã rất vui vẻ, hẳn là lo nghĩ cho bà nên cậu nhịn không nhảy nhót tung tăng, nhưng tai gấu nhỏ trên mũ áo khoác gấu nhỏ mặc trên người vẫn rung rung theo động tác của cậu.
Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé, tay còn lại đỡ tường, Hứa Văn Huệ dẫn Tống Vân Hồi đến sân vườn, đồng ý cùng cậu chơi xích đu.
Hoa trong sân đang nở rộ, là khung cảnh bọn bà đã nhìn quen, nhưng bây giờ dường như đã khác.
Tống Vân Hồi như chưa từng thấy qua khoảng sân này, trên dung mạo non nớt tràn đầy hưng phấn.
Hứa Văn Huệ được cậu dẫn đến một góc sân.
Nơi này có bậc thềm nhỏ nên xe lăn không thể đi được, đây là lần đầu bà nhìn thấy dáng vẻ nơi này kể từ khi ngồi xe lăn.
Nơi này đã thay đổi, ở giữa có một vòng tròn bằng đá nhỏ, chính giữa là một đóa hoa nhỏ màu xanh lam đang run rẩy trong gió.
Tống Vân Hồi nói với bà, đây là hạt giống hoa mà Tần Tiểu Thư tặng cậu, cậu không nỡ dùng hết, chỉ rắc gần một nửa, cuối cùng mọc được một đóa.
Hứa Văn Huệ nhìn hoa nhỏ màu xanh lam, đỡ tường chầm chậm ngồi xuống bậc thềm.
Bà vẫy tay với "gấu nhỏ".
"Gấu nhỏ" nhào vào lòng bà.
Một bé gấu nho nhỏ, ôm trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp.
Mồ hôi thấm đẫm tóc tai, chảy dọc theo sườn mặt Hứa Văn Huệ.
Bà không nỡ nhắm mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!