Tống Vân Hồi vừa cúp máy, điện thoại lại nhảy ra hai tin nhắn.
Cậu cứ vậy dựa vào lan can cúi đầu xem điện thoại, gió đêm se se lạnh thổi bay những sợi tóc vụn vặt ra phía sau, ánh sáng phát ra từ điện thoại chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của cậu.
Lúc cậu không cười cứ như một người khác hẳn.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia không hề có ý cười, khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra lạnh nhạt.
Cất điện thoại vào, cậu xoay người bước vào phòng.
Tống Vân Hồi cười híp mắt cầm bánh trứng lên, lại lần nữa ngồi phịch xuống sofa.
Blogger truyện tranh mà cậu follow đúng lúc vừa cập nhật Weibo, Tống Vân Hồi đưa điện thoại cho Tần Thư xem, cậu ngồi trên sofa cười đến mức không thẳng lưng lên nổi.
Tần Thư nhận lấy điện thoại cúi đầu xem.
Là một mẩu truyện tranh nhỏ gồm bốn ô vuông, nhân vật chính là một ngọn cỏ.
Theo như những bình luận bên dưới thì đây chính là phong cách vẽ giản lược, nội dung hết sức vui nhộn và buồn cười.
Tần Thư không hiểu ý tứ vui nhộn trong này lắm nhưng anh tỏ ý tán thưởng.
Rất độc đáo lại rất hút mắt.
Có hơi lạ, không chắc chắn lắm, lại nhìn thêm một lần.
Tiếng cười tạm ngừng trong chốc lát, Tống Vân Hồi ăn một ngụm bánh, sau đó lăn đến nhìn màn hình điện thoại một cái nữa, tiếp tục cười ná thở.
Cậu luôn có thể phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị.
Không chỉ là hình ảnh ngọn cỏ với bốn ô vuông thôi, mà bên trong còn ẩn chứa những điều thú vị nhỏ nhoi nữa.
Mặt mày Tần Thư mềm mại hẳn ra, anh bật cười.
Lúc màn đêm đã thăm thẳm, Tống Vân Hồi đứng ở cửa tiễn Tần Thư về.
Cậu vẫy vẫy tay, sau đó đóng cửa.
Thời gian thư giãn đã kết thúc.
Tống Vân Hồi vẫn chưa quên bản thân còn có công việc trên người, cậu lục tung các tủ lên cuối cùng cũng tìm thấy cái kẹp mà trước đây cậu dùng để kẹp giấy, cậu dùng nó kẹp những sợi tóc mái vụn vặt lên, để nó không cản tầm nhìn.
Cái kẹp được làm bằng gỗ, bên trên còn có dấu bút đen không cẩn thận lưu lại trước kia, cậu không để ý, chỉ cần có thể dùng là được.
Tối nay cần phải quyết định cho xong những nhạc cụ cần dùng đến, đối với nhạc cụ dây không có nguồn âm phù hợp cần phải hẹn phòng thu âm và đoàn đội thao tác.
Trong phòng ghi âm riêng của cậu có một số nhạc cụ, nhưng cậu chỉ thông thạo vài ba món trong đó, cậu không thể sử dụng lưu loát toàn bộ, chỉ hiểu cách thao tác chúng như thế nào, không có nguồn âm mềm thì phải đi tìm người thu âm.
Cách âm của phòng ghi âm ngốn của cậu cả một món tiền lớn, vì thế Tống Vân Hồi không cần lo lắng về hiệu quả cách âm của nó, muốn làm gì thì làm đó thôi.
Phòng ghi âm rất rộng rãi, ở giữa phòng có trải một tấm thảm lớn, lúc Tống Vân Hồi sắp xếp mạch suy nghĩ liền có trực tiếp ngồi xếp bằng ở đó.
Trên đó trải đầy giấy trắng lả tả, bên trên hoặc là thưa thớt hoặc là dày đặc những con chữ và ký hiệu bắt mắt.
Tai nghe đè lên tóc rối, Tống Vân Hồi cúi đầu xô giấy trên bàn phím ra bắt đầu chạy nhạc thử một lần nữa.
***
Bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!