Cuối cùng Tần Thư vẫn không thể nắm tay Tống Vân Hồi.
Bởi vì anh chậm chạp không hành động, cũng không có biểu cảm sợ hãi nào, đối phương nhìn nhìn anh hai cái, sau đó trở tay cầm lấy cốc trà sữa đặt trên bàn.
Có thể là do tác dụng tâm lý, cậu cảm thấy trà sữa mình nấu thật sự rất ngon.
Lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác xem phim kinh dị lúc nửa đêm, kết quả tim của cả hai có hơi mạnh mẽ quá mức, một người vừa uống trà sữa vừa nhân tiện thưởng thức hóa trang trong phim và cách lia ống kính, một người khác thì vừa ngắm người bên cạnh vừa nhân tiện thưởng thức phim điện ảnh.
Cuối cùng con ma trong phim kinh dị ngoại trừ vai chính và người qua đường A B C ra thì không dọa được ai hết.
Vui vẻ xem xong phim điện ảnh, kế đó cùng Tần Thư dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Tống Vân Hồi lại lần nữa trở về phòng.
Phim kinh dị không dọa được cậu, lúc xem cậu càng để ý đến hóa trang và tình tiết hơn, đại não hưng phấn, nhưng không quá mức, hàm lượng trà trong trà sữa cũng ít, cậu nhắm mắt ngồi bên giường một lúc liền bình tĩnh lại.
Ngồi vậy có hơi lạnh, chui vào chăn có vẻ thiết thực hơn.
Trong lớp chăn ấm áp, thần kinh người ta càng nhanh buông lỏng.
Cũng có thể do vừa rồi lại làm một chuyện mà trước đây chưa từng thử qua, khiến đại não thỏa mãn, cuối cùng cũng bắt đầu chậm rãi thư giãn.
Dù ban đêm đã qua được một nửa, nhưng cuối cùng cậu vẫn chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi thức dậy đã không biết là lúc nào.
Tống Vân Hồi dụi mắt, ngồi dậy, đại não trống rỗng một mảnh.
Trời đã sáng bảnh, còn có cả nắng.
Chỉ là không biết nắng sáng hay chiều.
Muốn nhìn thời gian một chút, kết quả cậu mò mẫm nửa ngày cũng không mò thấy điện thoại mình đâu, chỉ có thể tiến hành hồi tưởng lại.
Ngày hôm qua trước hết cậu nhận điện thoại, sau đó không buồn ngủ nữa, chuẩn bị rời giường uống café! !
Nhớ ra rồi.
Cậu mang dép lê xuống giường.
Điện thoại ở trên bàn sách, chắc là hôm qua lúc bận bịu cậu đã tiện tay mang theo bên người, sau đó lúc cầm cốc liền tiện tay đặt xuống.
Cậu cầm điện thoại lên xem thời gian.
Phá án, nắng hiện giờ là nắng trưa chiều.
Bên dưới thời gian còn hiển thị một cuộc gọi nhỡ, 4h sáng; còn có vài tin nhắn, là Trần Thần gửi tới.
Gọi điện vào giờ đó thì cậu đã đánh cờ với Chu Công mất tiêu rồi, thời gian gửi tin nhắn còn đỡ hơn chút, là sáng nay.
Điện thoại để chế độ yên lặng, có rung cũng chỉ rung trên bàn sách, không ồn đến cậu, nên cậu mới tránh khỏi bị quấy rầy lần hai.
Tống Vân Hồi vừa đi rửa mặt vừa bấm điện thoại gọi lại.
Bên kia không ai nhận máy, tắt máy rồi.
Nếu gọi không được thì không quản nữa, cậu đặt điện thoại xuống, cúi đầu vừa đọc tin nhắn Trần Thần gửi vừa rửa mặt.
Trần Thần gửi liên tục rất nhiều tin nhắn, đủ thấy anh ta có bao nhiêu hưng phấn.
Tóm gọn lại chính là, anh ta bảo bản thân bỗng nhận được một món tiền thưởng lại còn được sếp cho nghỉ nửa ngày, rủ cậu cùng đi ăn tối, chúc mừng một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!