Tần Thư đổi dép lê, hỏi: "Mang gì?"
Theo tư duy của người bình thường, thường sẽ là đặc sản nơi đó, nếu là loại nơi như lễ trao giải, lẽ nào là chữ ký?
Nhưng anh không cảm thấy đối phương sẽ nhờ anh mang về những thứ này.
Quả nhiên, Tống Vân Hồi mở miệng, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
Tay tháo khăn quàng cổ của Tần Thư hơi khựng lại, sau đó khôi phục lại bình thường, đáp một tiếng "được".
Tuy đã sớm đoán ra thân phận của đối phương, nhưng cảm giác đoán ra và chính miệng đối phương nói với mình hoàn toàn không giống nhau.
Cậu đang dần tiếp nhận anh.
Tống Vân Hồi ghét bỏ xách hộp bánh ngọt vị chuối kia đặt lên trên bàn phòng khách, sau đó vui sướng ấn số, gọi lại cho số máy cá nhân kia.
Đợi cậu gọi điện thoại xong, Tần Thư đã mở hộp đựng bánh ngọt vị chuối ra, từng lớp bánh ngọt béo ngậy đẹp mắt mang theo mùi thơm của chuối dần dần lộ ra.
Tống Vân Hồi xoa xoa mặt, sau đó ngồi xuống bên cạnh đối phương, hỏi: "Sao lại muốn mua bánh ngọt vị chuối thế?"
Tần Thư vẫn giữ vẻ mặt kia, đáp: "Tôi thấy rất nhiều người nói cậu muốn ăn, liền mua."
Hôm nay sau khi kết thúc công việc anh liền xem Weibo một chút, phát hiện rất nhiều người đều nói với anh Trứng tổng siêu cấp muốn ăn bánh ngọt vị chuối.
Vì thế anh liền mua.
Rất chân thành, rất tri kỷ.
Tống Vân Hồi chậm rãi vươn tay cầm bánh nhỏ lên, sau đó ngả ra sau, vùi mình vào sofa.
"......"
Nói thế nào nhỉ.
Bánh ngọt vị chuối không có tội, rất ngon, không ngán.
Chỉ là không thể dùng làm vũ khí phòng thân.
Ăn hết miếng này đến miếng kia, Tống Vân Hồi bay nhảy trở lại, ngọn lửa nhỏ đã tắt ngúm trước đó lại lần nữa bốc lên, cậu chỉnh âm lượng điện thoại đến mức thấp nhất, sau đó tỉ mỉ xem video hướng dẫn làm bánh ngọt vị chuối hết lần này đến lần khác.
Cam Tử đã sớm ngó lơ sự mới mẻ của Tần Thư, nhóc chỉ dính đối phương một lúc rồi lại trở về vòng tay anh, kêu miao miao làm nũng.
Đợi đến khi sắc trời nhá nhem, giờ làm cơm đã tới.
Mặc dù buổi chiều vừa trải qua một trận lật xe nghiêm trọng, nhưng Tống Vân Hồi vẫn theo Tần Thư vào phòng bếp.
Đêm nay hai người đều lên giường ngủ sớm.
***
Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức của điện thoại đặt bên giường reo vang, Tống Vân Hồi đồng thời mở mắt.
7h đúng, sáng nay là buổi sáng cậu thức dậy sớm nhất ngoại trừ lúc thức suốt đêm làm việc trong hai tháng qua.
Thân thể đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn chưa tỉnh, cậu ngồi dậy, phản xạ có điều kiện mặc đồ ngủ ở nhà vào, mặc được nửa chừng bỗng tỉnh táo lại.
Hôm nay cậu phải ra ngoài chơi.
Lại lần nữa cởi quần áo đang mặc giữa chừng xuống, cậu đứng dậy xỏ dép lê, sau đó đứng trước gương bắt đầu chậm rãi mặc áo khoác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!