Chương 40: Con Người Luôn Phải Nhìn Về Phía Trước!

Điện thoại một mảnh tối om, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng xám xịt xuống.

"Tạm biệt."

Trong không gian im lặng không chút tiếng động, Chung Hứa chậm rãi đặt điện thoại lên trên bàn.

Cảm giác đau đầu càng lúc càng yếu, chất cồn xuống bụng khiến thân thể càng lúc càng vô lực.

Có một thanh âm nói với hắn, không thể tiếp tục uống nữa.

Đầu óc dần dần trở nên hỗn loạn, hắn không biệt được đây là thanh âm của mình hay là của người khác.

Là gì đều không quan trọng.

Không thể tiếp tục tin tưởng bất kỳ thanh âm nào nữa, hắn chỉ tuân theo bản năng của mình mà làm việc.

Dù rằng thân thể đã không còn sức, hắn vẫn gắng gượng ngồi dậy, thân thể nghiêng ngả về phía trước, đủ để lấy bình rượu trên bàn qua.

"......"

Nương theo động tác của hắn, có thứ gì đó dường như đứt đoạn trong vô hình.

Giống như một sợi dây kéo căng, cho dù sức chịu đựng có lớn hơn nữa, chỉ cần đồ vật trên đó gắng gượng tiến lên phía trước, bất luận thế nào cũng chỉ có thể đứt đoạn.

Trong nháy mắt.

Cảm giác đau đầu biến mất, chất cồn chiếm cứ đầu óc hắn.

Chung Hứa bỏ mặc bản thân trầm luân.

"......"

Trong gian phòng rộng rãi, tiếng bình rượu rơi trên thảm vang lên rồi lại im bặt.

Đêm đó, trong lúc lâng lâng, Chung Hứa nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước.

Có bản thân hắn, có cả Tống Vân Hồi.

Những chuyện này đã qua rất lâu, cũng không tính là chuyện lớn gì, hắn cho rằng bản thân đã sớm quên mất rồi.

Không ngờ tới từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện, hắn đều nhớ rất rõ ràng.

Những chuyện phức tạp lộn xộn này không có trình tự thời gian cụ thể, xuất hiện cái gì thì nhớ đến cái đó, có một số chỉ là hình ảnh rải rác.

Hắn bỗng nhớ ra lúc nhỏ hắn không phải người chơi thân nhất với Tống Vân Hồi.

Bọn họ vốn thân thiết nhất, những đứa trẻ và người lớn xung quanh đều cho là vậy.

Nhưng về sau đã xảy ra thay đổi.

Tống Tử Thư xuất hiện, mấy bạn nhỏ xung quanh chưa từng thấy một đứa trẻ như vậy, rất hiếm lạ, bao gồm cả phụ huynh của bọn họ cũng thế, còn yêu cầu bọn họ phải chăm sóc bạn nhỏ yếu đuối này.

Tống Vân Hồi là anh trai của đứa nhỏ, thoạt đầu cậu còn cùng bọn họ chăm sóc y, về sau bất tri bất giác dần dần tách khỏi đám trẻ này.

Hắn bắt đầu hiếm khi nhìn thấy đối phương.

Mãi đến sau này khi hắn tình cờ nhìn thấy đối phương chạy về phía một sân vườn xa lạ.

Nghe người lớn nói, hắn liền biết đó là sân vườn của nhà họ Tần, đứa trẻ bên trong xưa nay chưa từng chơi chung với người quanh đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!