Chương 37: Mở Cửa! Gửi Tặng Ấm Áp!

Em trai cô ngồi trên sàn siêu thị, dáng dấp bé xíu xìu xiu, nhìn qua trông nhỏ bé đến đáng thương! nhưng trên mặt lại đang mỉm cười ngây ngốc.

Trên tay cậu bé có quấn một miếng băng dán cá nhân, nước mắt vẫn đảo quanh hốc mắt nhưng miệng nhỏ của bé lại nhếch lên trên, trông như vừa khóc vừa cười, nhìn ngốc muốn chết.

Đối diện cậu bé là một người đang nửa ngồi xổm, bên dưới mũ lưỡi trai là sườn mặt với những đường nét tinh xảo trôi chảy, còn có đôi mắt chứa đựng ý cười.

Lông mi cậu vừa dài vừa dày, lúc chớp mắt như gãi nhẹ vào lòng người vậy.

Trông không giống người thật lắm.

Gương mặt này quá đỗi quen thuộc, vừa rồi cô còn đang thảo luận về người ta.

Người này trên mạng với ngoài đời là hai phiên bản khác nhau hoàn toàn.

Trên mạng, cách một lớp màn hình, mọi người đều mơ hồ hóa thành hình ảnh điện tử, như thể không biết đau, cũng không sợ lời bịa đặt, công kích của đám dân mạng giống như không nhằm vào người thật.

Nhưng ngoài đời thì khác.

Cô có thể nhìn thấy áo khoác trông rất ấm áp trên người đối phương, chiếc mũ lưỡi trai ép xuống không quá chặt, còn có ý cười nhàn nhạt trong veo trên gương mặt nọ.

Xuất hiện trước mặt cô là một người thật tồn tại ngoài đời, cách xa vạn dặm so với hình tượng trên Internet.

Là kiểu người cô vừa nhìn thấy thì trái tim bất giác loạn nhịp.

Cô nhìn thấy Tống Vân Hồi kéo em trai cô đứng dậy.

Bạn nhỏ rất ngây ngô, chỉ biết bản thân rất thích anh trai trước mặt, người mình thích thì phải cùng nhau làm bạn, vì thế bé ngẩng đầu nhỏ lên hỏi cậu:

"Anh ơi chúng ta có thể làm bạn không?"

Đôi mắt cậu bé tràn đầy mong đợi, giọng nói có hơi run rẩy, nhưng bé vẫn nỗ lực khiến nó lưu loát.

Tống Vân Hồi nở nụ cười.

Cậu chưa kịp trả lời thì một cô gái đã nhanh chóng chạy tới kéo tay bạn nhỏ, ngay lập tức khom lưng nói cảm ơn:

"Cảm ơn anh ạ!"

Tai cô vẫn còn ửng hồng, thanh âm cũng bất giác hơi cao, Tống Vân Hồi cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ của cô bé, sau đó cậu lại lần nữa đeo khẩu trang và đè thấp vành mũ xuống, đáp một câu "không có gì".

Đứa nhỏ đã có người đưa đi, Tống Vân Hồi cũng không tiếp tục lưu lại nữa, nghiêng đầu nhìn về phía chỗ cân rau, nhìn thấy đã đến lượt Tần Thư, vì thế vẫy vẫy tay với bạn nhỏ, nói:

"Tạm biệt.

"

Bạn nhỏ vẫy tay còn dùng sức hơn cả cậu, chân cũng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên.

Tống Vân Hồi xoay người chuồn đến chỗ Tần Thư.

Anh vừa cân xong liền đặt rau vào trong xe đẩy.

Hai người cùng rời đi.

Trong siêu thị người qua kẻ lại, bọn họ chỉ là hai vị khách bình thường mà thôi.

***

Tần Thư lái xe về nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!