Chương 34: Miao Miao Miao!

Tống Vân Hồi mang cơm chiên về nhà nghỉ.

Nhà nghỉ là đoàn làm phim thuê trọn, còn vài phòng trống có thể trực tiếp vào ở.

Đặt cơm chiên lên trên bàn, cậu vừa cầm thìa vừa móc điện thoại di động ra.

Mười mấy phút trước Diệp Mẫn có gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã ăn cơm chưa.

Bà hẳn là đã nhận được tin tức từ chỗ Tần Thư, nên không hỏi cậu đã đi đâu, làm gì.

Tống Vân Hồi đáp đang ăn.

Sau đó một cuộc gọi video đánh tới.

Cậu nhận máy, điều chỉnh camera, sau đó đặt điện thoại tựa lên bàn.

Gương mặt Diệp Mẫn xuất hiện trong màn hình điện thoại, phía sau bà còn có thể nhìn thấy bé khủng long nhồi bông đặt trong phòng khách.

Trên mặt đối phương mang theo ý cười, như thường ngày tán gẫu hỏi cậu: "Đang ăn gì thế?"

Tống Vân Hồi nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, đáp: "Ăn cơm chiên ạ, khá ngon.

"

Cậu hỏi: "Tần Thư vẫn chưa về sao ạ?"

Diệp Mẫn xua tay: "Tối nay nó về muộn, đoán chừng không đợi được nó đâu.

"

Tống Vân Hồi gật đầu.

Diệp Mẫn có vẻ rất thích tán gẫu, bà kể cho cậu nghe ngày hôm nay đã phát sinh những gì, đều là một số chuyện vặt vãnh thường ngày, sau đó hỏi cậu khi nào trở về.

Tống Vân Hồi nói hai ngày nữa cậu sẽ về.

Trong lòng cậu có chừng mực, lần này đến đoàn làm phim đã tính là yêu cầu quá đáng, cậu không danh không phận không thích hợp ở lại đoàn làm phim, bất luận là có thu hoạch hay không, chờ một ngày nữa cậu nên tự động rời đi.

Diệp Mẫn dường như có chút tiếc nuối.

Sau đó bà nói bọn họ có việc, qua mấy ngày nữa phải bay sang nước ngoài, đợi đến khi quay về đây có lẽ đã đến Tết âm lịch.

Tống Vân Hồi ngẩn người.

Cậu cũng không biết là vì nghe thấy ba chữ Tết âm lịch xa lạ này hay vì cái gì khác, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác không tên.

Cậu không thể phân tích rõ đây là loại tâm trạng gì.

Cuối cùng cậu chỉ hỏi: "Khi nào thì dì Diệp và chú Tần đi ạ?"

Bối cảnh video xuất hiện thân ảnh Tần Kiến Viễn đang uống nước, Diệp Mẫn quay đầu bảo ông cũng mang đến cho bà một cốc rồi quay đầu lại rũ mắt nói với cậu:

"Một ngày sau tiệc sinh nhật của Cam Tử liền đi.

Đến lúc đó dì phải đi rồi, thật không nỡ rời xa nhóc Vân.

"

Bà rất am hiểu việc trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình, gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng nhăn thành một cục, trông thật sự không nỡ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!