Chương 32: Ngày Mai Bắt Đầu Làm Thêm!

Khoảnh khắc nhìn thấy phong thư, dường như có thứ gì đó buông lỏng, một số hình ảnh vỡ vụn, không toàn diện lóe lên, thoáng chốc vụt qua.

Có con đường rợp bóng mát, có bàn học.

Cậu đứng trên sân tập, hình như đang gọi ai đó.

Cậu hẳn là rất vui vẻ, thậm chí còn có thể nhớ được cảm giác gió thổi qua vạt áo lúc bấy giờ.

Là cảm giác rất thoải mái tự tại.

-

-Bản thân đang gọi ai?

Ngón tay Tống Vân Hồi vô thức khẽ nhúc nhích.

Cậu chậm rãi ngước mắt, mặt mày lạnh nhạt.

Những chuyện vẫn luôn bỏ qua trước đây lần này đã hoàn toàn lộ rõ.

Không phải cậu ít khi nhớ đến chuyện thời cấp ba, cũng không phải dần dần quên mất, mà là ký ức thời cấp ba đã vô cớ biến mất, không có cách nào nhớ ra.

Chính xác mà nói thì những ký ức đặc biệt đã biến mất rồi.

Về người bạn cùng bàn cậu không nhớ rõ mặt, về những phong thư cậu đã từng viết, có lẽ còn nhiều thứ hơn thế nữa, những việc bản thân đã từng làm nhưng trước mắt vẫn chưa ý thức được.

Nói là biến mất không bằng nói là bị xóa bỏ.

Giống như có thứ gì đó đang nỗ lực sửa đổi chuyện gì đó vậy.

Tuy vô hình nhưng có tồn tại.

"Đây.

"

Tần Thư tìm thấy cáp sạc liền xoay người lại, Tống Vân Hồi thu hồi ánh mắt.

Nhận lấy cáp sạc đối phương đưa qua, cậu hé miệng muốn nói gì đó, nhưng sau đó ngừng lại, cậu ngẩng đầu nở nụ cười, nói:

"Ngủ ngon.

"

Tần Thư nhìn mặt mày vương ý cười nhạt nhòa của cậu, ừm một tiếng, nói:

"Ngủ ngon.

"

Sau đó cậu cầm lấy cáp sạc rời đi.

Tần Thư đứng tại chỗ, sau khi thấy cậu vào phòng mới thu hồi tầm mắt.

"Lạch cạch.

"

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Tần Thư xoay người đứng bên cạnh bàn sách, đứng ngay vị trí vừa rồi của Tống Vân Hồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!