Động tác vừa rồi quá nhanh, mũ trên đầu cậu không theo kịp mà rơi sang một bên, phát ra tiếng động vừa nhẹ vừa bí bách.
Người đàn ông ngã sóng soài trên mặt đất cuối cùng cũng tìm về giọng nói của mình, muốn hô lên nhưng cánh tay lại đau nhức một trận, gã ngay lập tức ngừng tiếng gào thét đau đớn, ngược lại thấp giọng xin tha:
"Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi nói chơi thôi, lá gan này của tôi nào dám cầm dao đâm người chứ.
"
Tóc mái ngổn ngang rối loạn, gương mặt bị vùi lấp trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình, nghe tiếng cầu xin tha thứ của người đàn ông, động tác tay của Tống Vân Hồi vẫn chẳng mảy may giảm đi chút lực nào.
Bạch Lâm Hoa đứng ở đầu hẻm cuối cùng cũng phản ứng lại, nhặt điện thoại lên nhanh chóng bấm số.
Ánh sáng nhợt nhạt của điện thoại tạm thời chiếu rọi ngõ hẻm trong giây lát, cậu ta cầm điện thoại đơn giản khái quát lại sự việc phát sinh và báo địa chỉ.
Lúc cậu ta nói chuyện, ánh mắt lại không ngừng phiêu diêu trong ngõ hẻm.
Ánh sáng điện thoại rất yếu, chỉ thoáng qua chốc lát, nhưng cậu ta vẫn có thể thấy được một đôi mắt mờ ảo, vừa trong veo vừa lạnh nhạt.
Không ngờ tới vậy mà lại gặp được Sữa Đậu Nành ở đây, trong hoàn cảnh này.
Bạch Lâm Hoa vốn chỉ muốn đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước mua café, kết quả nghe thấy trong hẻm có tiếng động, vừa bước tới liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đôi mắt này cũng rất quen.
Đã treo trên hotsearch mấy ngày nay, không muốn nhớ cũng đã nhớ kỹ.
Trailer của tuy không dài nhưng lại có không ít cảnh quay gây sốc, mỗi một cảnh đều là cảnh quay riêng lẻ của từng nhân vật, trong đó lưu truyền rộng rãi nhất chính là phân cảnh diễn bằng ánh mắt của Tần Thư và Tống Vân Hồi.
Trần Tứ trong trailer bởi vì thân thể suy yếu, chỉ có duy nhất hai câu thoại lại còn dùng giọng thì thào, vì thế cậu ta hoàn toàn không liên tưởng đến Sữa Đậu Nành.
! !.
Cậu ta trăm triệu lần không ngờ tới Sữa Đậu Nành lại chính là Tống Vân Hồi.
Nguyên nhân trước giờ không chịu gặp mặt, sau khi uống say cũng không nguyện ý để lộ tên đến hiện tại cuối cùng cũng có lời giải.
Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới hiện trường.
Đèn xe cảnh sát sáng lên, ánh sáng xanh đỏ chiếu rọi ngõ hẻm, quét qua những gương mặt thấp thoáng trong bóng tối.
Tống Vân Hồi cúi người nhặt mũ lên, đơn giản phủi bụi dính trên đó một chút rồi đội lại lên đầu.
Đôi mắt kia lại lần nữa chìm vào bóng tối dưới vành mũ.
Đứng cùng Bạch Lâm Hoa, Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sau đó gửi tin nhắn cho Tần Thư.
Đã 10 giờ rưỡi tối, thông thường thì hơn 11 giờ là có thể về đến nhà, nhưng nhìn người đàn ông trung niên đang bị áp giải lên xe cảnh sát, cậu cảm thấy hôm nay có lẽ không thể về nhà đúng giờ rồi.
Tần Thư tham dự buổi công chiếu phim điện ảnh, sáng nay đã bay đến thành phố A, buổi tối không về, theo lý mà nói thì về hay không là do mình, nói hay không nói cũng không sao cả, nhưng trải qua hun đúc từ lễ rửa tội của [Người một nhà tương thân tương ái] mấy ngày nay, cậu cảm thấy bản thân nên nói một chút.
Diệp Mẫn khi ra ngoài chơi sẽ báo cáo mình đến những đâu, Tần Kiến Viễn thường báo mấy giờ mình sẽ về nhà, Tần Thư là phát ngôn ít nhất, thường thì mỗi lần đều chỉ nói một địa điểm lớn, sáng nay anh đã gửi một tin [Thành phố A] lên nhóm, sau đó không có bất kỳ phát ngôn nào nữa.
Kiểu báo cáo như thế giống như tìm cớ để nói chuyện với nhau vậy, không có ý nghĩa cũng không có đạo lý.
Nhưng cảm giác rất thú vị.
Đối phương không hồi âm ngay, có lẽ vẫn đang bận việc gì đó, Tống Vân Hồi cũng không nhìn nhiều, gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại ngay.
Sau khi cất điện thoại cậu ngước mắt lên, thấy Bạch Lâm Hoa vốn đang đứng bên cạnh cậu không biết đã mất dạng lúc nào, lúc trở về trên tay cầm theo hai cốc café, đưa cho cậu một cốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!