Chung Hứa giữ bình tĩnh nói: "Để Tống Vân Hồi nghe máy.
"
Tần Thư quay đầu nhìn Tống Vân Hồi đã bắt đầu ngân nga giai điệu, đáp: "Cậu ấy bây giờ không tiện lắm.
Việc gấp hãy gửi qua WeChat, đến lúc đó tôi sẽ nói với cậu ấy để cậu ấy xem ngay lập tức, nếu không có việc gì gấp phiền anh ngày mai hãy gọi lại.
"
Chung Hứa đã bị block WeChat: "! ! "
Nhớ đến cuộc điện thoại trước đó, Chung Hứa hỏi: "Vân Hồi là uống say rồi sao?"
Hắn nói tiếp: "Xin hãy nói cho tôi biết địa chỉ, tôi đến đón em ấy về, cảm ơn anh đã giúp đỡ chăm sóc em ấy.
"
Lời nói của hắn vừa tự nhiên vừa trôi chảy, như thể mọi chuyện vốn nên như vậy.
Hắn quả thật cảm thấy vốn nên như vậy.
Tần Thư không nói địa chỉ cũng không gật đầu đồng ý, chỉ nói: "Tôi có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy, không phiền anh nhọc lòng.
"
Đầu dây bên kia, sắc mặt Chung Hứa đã dần dần lạnh xuống, nói: "Anh quen tôi.
"
Là một câu khẳng định.
Tần Thư còn chưa kịp nói gì thì Tống Vân Hồi đã hát xong rồi, sau đó lại lân la một bên hỏi anh còn bao lâu nữa mới đến, bảo là vội trở về kết bái cùng Cam Tử.
Anh bất đắc dĩ, "Không lâu nữa là về đến nhà rồi, cậu trước hết nhịn một chút nhé.
"
Tầm mắt dời xuống, anh chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của Tống Vân Hồi, nói, "Sao lại cởi áo ra rồi, mau kéo! ! đợi một lát tôi kéo lên cho cậu.
"
Lực chú ý tạm thời quay về điện thoại trên tay, anh nói: "Nếu không có việc gì quan trọng thì tôi cúp trước đây.
"
Anh hỏi có việc gì quan trọng không nhưng hỏi xong liền cúp máy ngay.
Có lễ độ, nhưng không nhiều.
Đầu dây bên kia truyền đến tín hiệu báo máy bận, Chung Hứa chậm rãi buông điện thoại xuống.
Về nhà? Về nhà nào?
Tống Vân Hồi ngoại trừ chỗ hắn và Tống trạch ra còn có thể đi đâu?
Ngón tay không tự chủ được mà gõ gõ màn hình, hắn nhớ lại những lời đàm tiếu ở tiệc tối trước đây.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!