Chương 22: Con Người Luôn Có Lúc Đánh Giá Cao Tửu Lượng Của Mình

Dạo gần đây không lướt mạng nhiều, mấy ngày nay Ăn Cỏ không cập nhật mẩu truyện mới nên cậu cũng không có ham muốn lên Weibo, Tống Vân Hồi phần lớn dùng điện thoại để xem thời gian và gọi điện thoại trò chuyện cùng Tần Thư, nhưng nhiều nhất vẫn là trao đổi công việc với bộ phận lập trình giao diện web.

Thời gian mấy ngày nay đã hoàn toàn đủ để cậu dựng xong khung và tóm lược xong các loại giao diện, sau khi trao đổi xong với bộ phận lập trình, cậu lưu chương trình vào USB, cầm USB mặc áo khoác ra ngoài.

Dự báo thời tiết nói qua mấy ngày nữa sẽ có mưa, mưa xong nhiệt độ sẽ hạ thấp, nhưng thực tế thì hai ngày nay nhiệt độ đã bắt đầu giảm mạnh rồi, áo khoác mua trước đó đã có đất dụng võ.

Cậu mặc chiếc áo màu trắng sữa mà Tần Thư đã chọn cho mình, sau khi mặc vào thì cả người trông ấm áp hẳn lên.

Đội mũ đeo khẩu trang bước ra, vừa bước tới cổng, cậu liền nhìn thấy Tần Thư vừa hay đang ôm Cam Tử ra ngoài tản bộ trong vườn.

Cậu vẫy vẫy tay với đối phương, nghe thấy Cam Tử miao miao hai tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Lộ trình đến thành phố B cậu đã hoàn toàn nằm lòng rồi, lần này không cần phải đi từng bước từng bước theo chỉ dẫn nữa.

Khu kinh doanh như khoa học kỹ thuật Thành Hoàn là một điểm mốc, tài xế đã nằm lòng, cũng dễ tìm.

Sau khi xuống xe cậu thoáng suy tư rồi bước về một phương hướng.

Trí nhớ của cậu cũng không biết là tốt hay không tốt.

Ví như cậu có thể quên mất những việc đã xảy ra lúc nhỏ, có thể quên mất phần lớn ký ức hồi cấp ba nhưng lại nhớ rõ nơi chỉ từng ghé qua một lần này.

Lần này cậu xuất phát sớm hơn lần trước, nhưng lại đúng ngay giờ cao điểm, kẹt xe rất lâu, tuy ra khỏi cửa sớm nhưng đến nơi muộn hơn so với lần trước.

Hiện giờ đã là mùa đông chân chính, các thành phần tri thức cuối cùng cũng cam chịu mặc áo khoác dày vào, không còn áo vest hay váy vest, Tống Vân Hồi bước trong đám người cuối cùng cũng không nổi bần bật nữa.

Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ làm việc, người bên cạnh không khỏi tăng nhanh bước chân, Tống Vân Hồi không thể không tăng tốc theo.

Lúc cậu đến cổng của khoa học kỹ thuật Thành Hoàn cũng có không ít nhân viên đang vội vã vọt vào tòa nhà.

Bọn họ còn phải gánh trên lưng nhiệm vụ chấm công, không thể nào nhàn nhã thong dong như Tống Vân Hồi được.

Chỉ là có chút đáng tiếc khi không nhìn thấy Trần Thần trong đám người đang vội vã chạy đi chấm công này.

Móc thẻ thông hành đã lục tìm rất lâu mới tìm thấy vào sáng nay ra, sau khi xác nhận xong với quầy lễ tân, Tống Vân Hồi liếc nhìn thang máy đã sớm chật kín kia, lại liếc sang cầu thang bộ không người.

Cậu xoay mũi chân, chậm rãi đi về phía thang bộ.

Cầu thang không một bóng người, cậu có thể mặc sức mà ngáp.

Cả đêm qua thức trắng hoàn thành xong công việc, ngủ chưa tới hai tiếng đã phải bò dậy, bây giờ mắt cậu có thể mở ra tất cả đều dựa vào nghị lực chống đỡ.

Mí mắt cụp xuống, mắt kính gọng đen thoáng che khuất quầng thâm dưới mắt, Tống Vân Hồi chậm rì rì leo lầu, thấy đã qua giờ chấm công nên cậu bước ra khỏi thang bộ, đi thang máy lên.

Hai mắt Tống Vân Hồi lờ đờ nhắm mở liên tục, thang máy vừa mở ra, lúc ngước mắt lên, đập vào mắt cậu đầu tiên chính là Trần Thần vẫn ăn mặc rất ra dáng tầng lớp xã hội tinh anh.

Anh ta đường hoàng nói: "Cậu vừa gửi tin nhắn tôi liền tới đây đợi ngay, cảm động không nào.

"

Tống Vân Hồi nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Đây chính là nguyên nhân anh không nguyện ý ra khỏi cao ốc đón tôi nhỉ?"

Trần Thần nhỏ giọng cười hai tiếng.

Lúc anh ta cười lên trông có hơi ngốc ngốc, hoàn toàn mất đi khí chất của tầng lớp xã hội tinh anh.

Anh ta đến gần cậu, đè thấp giọng nói: "Hôm nay tôi mặc áo bành tô, không giữ ấm, rời khỏi máy điều hòa xác định sẽ bị chết cóng.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!