Chương 18: (Vô Đề)

Bồ Tát không trả lời tin nhắn của Ăn Cỏ, đăng ký xong liền quay đầu nhìn Trần Thần.

Lúc này đối phương đã cất điện thoại, vẫn như cũ là dáng vẻ của tầng lớp xã hội tinh anh.

Anh ta nói: "Vậy tôi đưa anh đến phòng tiếp khách ở lầu bảy, sau đó chúng ta tiếp tục bàn bạc cụ thể về hạng mục nhé.

"

Tống Vân Hồi theo anh ta vào thang máy.

Người trong thang máy khá nhiều, khẩu trang và mũ áo che kín đầu khiến cậu ấm áp dễ chịu, cậu nhịn xuống kích động muốn ngáp một cái, buồn chán đứng đó.

Trong thang máy không tính là rộng rãi, không ít người âm thầm lén nhìn Tống Vân Hồi.

Không vì cái gì khác, chỉ vì cậu quá nổi bật giữa một rừng âu phục, khiến bọn họ nảy sinh một loại ảo giác như thể bản thân đang ở công ty giải trí nào đó vậy.

Chiếc mũ áo màu hồng nhạt nhìn qua vừa dày vừa mềm mại, đoán chừng xúc cảm hẳn là rất tuyệt.

Những người khác đang nhìn cậu, Trần Thần cũng đang nhìn cậu.

Tuy Bồ Tát hạ phàm rất tuyệt nhưng khi nhìn thấy quần áo trên người cậu, đáy lòng anh ta vẫn không nhịn được mà giật thót.

Nếu không phải vua sốt sắng đã xem qua CV của đối phương và đích thân quyết định chuyện này, quả thực có hơi khiến người ta lo ngại.

Thang máy ding một tiếng, lúc con số dừng lại ở [7], Trần Thần che chở Tống Vân Hồi ra khỏi thang máy.

Thang máy lại lần nữa đóng lại.

Phòng tiếp khách nằm cạnh văn phòng lớn, hiện tại đã đến giờ làm việc, quét mắt một cái liền có thể nhìn thấy những nhân viên vẫn đang lén lút ăn sáng ngay chỗ làm việc.

Bây giờ không còn ai nữa, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng có cơ hội đánh cái ngáp mà cậu khổ sở nhịn nãy giờ.

Buồn ngủ ghê hồn.

Trong phòng tiếp khách không có người, Trần Thần đặt tập tài liệu vừa lấy ra lên trên bàn, sau đó hỏi: "Uống chút gì không?"

Tống Vân Hồi muốn ăn gì đó cơ, tốt nhất là món súp hoành thánh do Tần Thư nấu.

Cậu đáp: "Café đen.

"

Trần Thần rót cho cậu một cốc café đen.

Không thể nói là uống ngon, chỉ có thể nói là uống để đầu óc tỉnh táo.

Lường trước tiếp theo có thể là một hồi xã giao thương mại, cậu bèn đánh đòn phủ đầu, trực tiếp chuyển chủ đề lên hạng mục.

Ở một mức độ nào đó, cậu còn muốn gấp hơn cả vị cấp trên sốt sắng của Ăn Cỏ.

Trần Thần cũng mừng rỡ vì đỡ phải tốn nước bọt, khom lưng lấy tập tài liệu, mở ra.

Tống Vân Hồi gỡ mũ áo và tháo khẩu trang xuống, tiện tay vuốt nhẹ lại mái tóc bị mũ đè ép có hơi bù xù của mình.

Trần Thần lấy tài liệu vừa ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là đôi con ngươi nhạt màu dưới ánh nắng mặt trời kia.

Màu sắc con ngươi của Tống Vân Hồi rất ôn nhu, nhưng bản thân cậu lại không có biểu tình gì, trông rất trầm tĩnh mà lạnh nhạt.

-

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!