Chương 17: Mau Ngủ Thôi

Chốt đơn xong hai bộ đồ ngủ khủng long, hôm nay chính là một ngày hoàn mỹ.

Bữa tối ăn cơm chiên cùng Tần Thư, sau khi sờ sờ vuốt vuốt Cam Tử một chập, Tống Vân Hồi vui vẻ về nhà.

Lần này may mà chìa khóa vừa vặn ở trong túi quần, không cần ngủ lại nhà Tần Thư nữa.

Đứng ở cửa nhìn Tống Vân Hồi rời đi, Tần Thư đột nhiên gọi một tiếng, dặn dò cậu:

"Buổi tối lạnh, trước khi ngủ nhớ đóng cửa sổ kỹ một chút.

"

Tống Vân Hồi quay đầu, gió đêm thổi tung tóc mái của cậu, che khuất mí mắt.

Cậu mỉm cười đáp: "Được.

"

Nói xong, bóng dáng cậu ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt anh, biến thành một bóng đen mơ hồ xuất hiện ở đầu kia đèn đường, nhịp bước nhanh nhẹn thoải mái.

Sau đó thân ảnh cậu lại lần nữa biến mất.

Mãi đến khi nhà bên cạnh sáng đèn, sáng từ lầu một đến lầu hai, cửa sổ sát đất đóng chặt mở ra, trong không gian an tĩnh truyền đến chút tiếng động bé xíu, Tần Thư lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Về đến nhà mở đèn lên, việc đầu tiên Tống Vân Hồi làm là đi lấy điện thoại.

Lúc cầm điện thoại lên, lượng pin điện thoại đã vô cùng nguy hiểm, đỏ tới nơi rồi.

Với lượng pin ít ỏi còn lại, cậu tranh thủ liếc nhìn cuộc gọi một cái, lại phát hiện ra hôm nay đã chặn một đống cuộc gọi.

Quen hay không quen đều có, như đã ngửi thấy mùi gì đó vậy.

Loại tình huống này trước đây cậu đã trải qua không ít, đã có đầy đủ kinh nghiệm.

Lại có tên nào đưa cậu lên hotserach rồi.

Các vụ bê bối tai tiếng.

Chỉ cần có một bức ảnh, còn lại đều dựa vào thêu dệt, chỉ cần lưu lượng và tiền, Tống Vân Hồi quá hiểu những phóng viên giải trí bây giờ.

Không biết những người này xào đi xào lại chuyện cũ lại muốn làm ra trò gian trá mới gì đây.

Hôm nay không xem Weibo nên không biết, cậu cũng không có hứng thú xem.

Cậu cứ vậy đứng trên cầu thang, rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.

Hai ngày nay tâm tư cậu thường xuyên hỗn loạn, tâm tư vừa loạn cậu liền thích chạy đến phòng ghi âm, hiện tại tiến độ công việc đã vượt xa kế hoạch rất nhiều.

Nếu không làm việc thì không có chuyện gì để làm cả, chỉ có thể đi livestream thôi, nhưng hôm nay cậu không có ý định livestream.

Bình thường có thể ung dung thoải mái mà tán gẫu, nhưng hôm nay không được, cậu muốn để lại cho bản thân chút không gian suy nghĩ.

Vuốt nhẹ mái tóc, cậu cầm điện thoại tắt chế độ chớ quấy rầy, điện thoại ngay lập tức run lên một cái, bắn ra mấy tin nhắn.

Là hai người gửi đến, một là ông chủ của cửa hàng piano.

Ông chủ nói mấy ngày nay có người đến hỏi giá cây đàn piano mà cậu đặt trước, có vẻ như rất muốn mua, vừa vặn kỳ hạn đặt trước không còn bao lâu nữa là đến rồi, bảo cậu cân nhắc một chút.

Nghĩ về giá cả của piano một hồi, lại nghĩ về thu nhập gần đây, ngón tay Tống Vân Hồi khẽ nhúc nhích, cuối cùng hồi âm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!