Chương 15: Nhất Định Phải Đón Được Tôi!

Bàn tay đang xắn ngược ống tay áo của Tống Vân Hồi khựng lại giữa không trung.

Có lẽ do ảo giác của cậu hay sao ấy, cậu luôn cảm thấy một trong hai ánh mắt kia phá lệ nóng rực mà đăm đăm nhìn mình.

Diệp Mẫn suýt chút nữa bụm miệng hét lớn.

Bà muốn nhìn người thanh niên đứng đó nhiều thêm chút nữa, nhưng lại sợ nhìn nhiều sẽ khiến đối phương cảm thấy bà có vấn đề, bà chỉ đành dời mắt liếc sang đứa con trai mặt người dạ thú nhà mình, bàn tay khoác trên cánh tay của Tần Kiến Viễn không khỏi siết chặt một chút.

Thật không ngờ tới nha, con trai lớn rồi, đã biết học cách lừa cha dối mẹ rồi, trong nhà có người vậy mà còn dám giấu giếm bọn họ.

"Tiểu Thư," Diệp Mẫn hắng hắng giọng, nói, "Không giới thiệu một chút sao?"

Bà hiện tại vẫn đang giả vờ dịu dàng đoan trang.

Tần Thư nghe thấy xưng hô này trong lòng liền giật thót một cái, ngay lập tức quay đầu nhìn Tống Vân Hồi.

Mặt mày Tống Vân Hồi cong cong.

Nhìn qua không giống đang nghĩ chuyện gì tốt đẹp.

Anh khựng lại một chút, sau đó nói: "Đây là cha mẹ tôi.

"

Tống Vân Hồi gật đầu, ý cười trên mặt vẫn không giảm chút nào: "Chào chú, chào dì ạ.

"

Đây là lần đầu tiên Diệp Mẫn được người ta gọi dì gọi đến nở hoa trong lòng như vậy.

Tần Kiến Viễn cũng gật đầu mỉm cười với cậu.

Lớn lên thật quen mắt, nhìn qua vừa ngoan ngoãn lại phóng khoáng, là một đứa trẻ ngoan.

Tần Thư giới thiệu với bọn họ: "Đây là Tống Vân Hồi.

"

Diệp Mẫn: "Ai cơ?"

Trước đó vì e ngại Tống Vân Hồi sợ nên bà không dám nhìn nhiều, bây giờ lại triệt để không kịp nghĩ nhiều như thế, thẳng thắn nhìn cậu.

Là một gương mặt rất ôn hòa, lúc cười lên hoàn toàn không nhìn thấy lạnh nhạt và sắc bén nơi đuôi mắt.

Gương mặt này dần dần trùng khớp với gương mặt trong ký ức.

Cậu lớn lên rất giống Hứa Văn Huệ.

Đây đâu chỉ là quen mắt.

Công sức giả vờ đoan trang trước đó đều bị ném hết ra sau đầu, chân trái bà đạp lên chân phải cởi giày cao gót ra, mang dép lê Tần Thư vừa đưa đến rồi bước đến chỗ Tống Vân Hồi.

"Thì ra là Vân Hồi à.

"

Diệp Mẫn nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay của Tống Vân Hồi, càng nhìn càng thấy đau lòng, "Sao lại gầy như vậy.

"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!