Chương 80: Phiên ngoại 1

"Bé con, mẹ nghe nói con sắp đi Hồng Kông sao, có muốn về nhà một chuyến không? Mẹ nhớ con lắm." mẹ Tống nhìn vào mà hình đang video call với Tống Thả, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Tống Thả không ngờ rằng mẹ lại gọi video cho mình, dạo gần đây cậu đã cố gắng giữ khoảng cách để tránh làm Lục Bắc Hoài không vui.

Một lý do khác là cậu không muốn vì chuyện này mà khiến Lục Bắc Hoài bị bỏ rơi.

Tống gia nợ Lục Bắc Hoài, vì vậy việc đối xử tốt với Lục Bắc Hoài là điều cần thiết.

Vì vậy, khi nhận cuộc gọi, cậu liếc mắt về phía Lục Bắc Hoài.

"Bắc Hoài, là ——" Tống Thả đang định nói gì đó thì Lục Bắc Hoài đã cầm lấy điện thoại.

Lục Bắc Hoài cầm điện thoại, nhìn người phụ nữ trung niên ở đầu dây bên kia, biểu hiện lạnh nhạt: "Mẹ, con không tin rằng mấy năm qua mẹ không nhận ra rằng tại sao Tống Thả lại ít liên lạc với mọi người. Đó là vì em ấy không muốn con cảm thấy bị bỏ rơi, khi đứa con ruột đã trở về nhà mà lại chỉ quan tâm đến con nuôi, ngay cả em ấy cũng biết con sẽ đau lòng, còn mẹ vẫn như vậy, nếu như vậy thì con không cần các người, khỏi phải làm con thêm ngột ngạt."

Mẹ Tống rõ ràng không còn là người phụ nữ mạnh mẽ của mấy năm trước, cả ngày chỉ nhớ con mà lòng nặng trĩu, khi nhìn thấy Lục Bắc Hoài trên video, biểu hiện của bà trở nên ảm đạm, cảm giác tội lỗi trỗi dậy:

"Bắc Hoài, đừng nói những lời cảm tính như vậy, ba con đã công nhận con trước bao nhiêu người, con giờ đây là con của nhà họ Tống, chỉ cần con đổi họ, chúng ta sẽ mãi là một gia đình, Tống Thả cũng là anh của con."

Tống Thả: "......" Cậu đứng ở mép giường, nhìn thấy sắc mặt của Lục Bắc Hoài đã chìm xuống đáy vực, rõ ràng là đang tức giận, cậu không thể không vươn tay kéo tay áo của hắn, khẽ nói bằng khẩu hình miệng "đừng giận".

Lục Bắc Hoài hít sâu một hơi, nắm lấy bàn tay nóng hổi của Tống Thả, lòng bàn tay của cậu vẫn nóng, vốn dĩ cậu đang sốt và chưa nghỉ ngơi đủ, lại còn bị một cuộc video call đánh thức.

Càng nghĩ, tâm trạng của hắn càng thêm khó chịu.

Tống Thả nhận ra tình hình không ổn, cậu lật chăn đứng dậy, lấy điện thoại từ tay Lục Bắc Hoài, nhẹ nhàng kéo tay hắn, rồi nói với mẹ qua video: "Con không phải là anh của Lục Bắc Hoài, chúng con đang yêu nhau."

Khuôn mặt tối đen của Lục Bắc Hoài ngay lập tức thay đổi, như thể hắn bị mê hoặc, đôi môi khẽ mím lại, cúi đầu, khó khăn lắm mới kìm nén được nụ cười.

Trong khi đó, người tức giận không phải là mẹ Tống mà là ba Tống.

Ba Tống đứng nghe lén bên cạnh, khi nghe câu nói đó, ông không thể ngồi yên được nữa, giận dữ giật lấy điện thoại, nhìn đứa con trai mà mấy năm nay không chịu về nhà: "Tống Thả, ba đã nói bao nhiêu lần, con và Lục Bắc Hoài tuyệt đối không thể yêu nhau, con thật sự muốn làm mẹ con và ba tức chết sao, chúng ta nuôi con lớn mà con báo đáp như vậy sao?!! Đúng là đứa con bất hiếu, đồ vô ơn!!!"

Tống Thả quyết định không để Lục Bắc Hoài chịu thêm bất kỳ ấm ức nào, dù cho có bị coi là điên cũng được, không quan tâm nữa, cậu nhìn thẳng vào video nói với ba Tống: "Hai người chưa bao giờ cảm thấy điều gì kỳ lạ sao? Làm sao mà Tống Thả được nuôi lớn bởi hai người lại có thể cùng lúc nhận được thư mời nhập học từ Harvard và Cambridge? Con nghĩ đây là vấn đề mà hai người nên có tiếng nói."

Lục Bắc Hoài lo rằng Tống Thả sẽ đứng mệt, hắn ngồi xuống mép giường, sau đó kéo Tống Thả ngồi lên đùi mình, để cậu dựa vào ngực, còn dùng tay giữ điện thoại như một cái giá đỡ.

Cảnh tượng này khiến ba Tống thấy thái dương mình nhói lên, ông tức giận, nhưng lời nói của Tống Thả lại khiến ông im lặng.

Nói đến chuyện này, không thể không nghi ngờ như đang nằm mơ.

Đứa con kiêu căng và tùy hứng của mình, từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp, ông và mẹ nó đều biết, nhưng từ khi nó bị chết đuối tỉnh lại, dường như đã thay đổi hoàn toàn, trở nên ngoan ngoãn, lịch sự, thông minh hơn.

Là ba mẹ, làm sao họ không nhận ra điều này, nhưng họ cũng không biết phải nghi ngờ như thế nào, làm sao mà một đứa trẻ có thể từ học kém mà nhảy lên học giỏi đứng đầu lớp chỉ trong chưa đầy nửa năm, thật là khó tin.

Bao gồm cả việc tập đoàn Tống thị tiến vào lĩnh vực công nghệ cao, cũng là nhờ nghe theo lời Tống Thả mà mua một lượng lớn chip, khiến tập đoàn Tống thị bắt kịp xu hướng công nghệ cao.

Nhưng tại sao khi đó lại nghe lời, nghĩ lại mới thấy như bị thằng nhóc này lừa, từ việc bắt đầu mượn số tiền kia, nó lại thực sự thuyết phục họ, nhiều năm trôi qua, thực tế đã chứng minh con đường công nghệ mà Tống thị tập đoàn đi là đúng.

Đến bây giờ, qua các mối quan hệ và internet đều có thể thấy tên Tống Thả, đứa trẻ này hoàn toàn không còn giống với tính cách ngỗ nghịch hồi nhỏ.

Rõ ràng giống như một đại thiếu gia được nuôi dạy theo quy củ từ nhỏ, được giáo dục tốt.

Không giống như đứa trẻ hỗn láo mà họ đã nuôi lớn.

Nhưng hình dáng rõ ràng giống hệt đứa con hỗn láo của họ, ngay cả thân thể cũng yếu kém như vậy.

Tống Thả thuận theo dựa vào lòng ngực của Lục Bắc Hoài, bình tĩnh nói: "Con có thể nói sự thật với hai người, con không phải là Tống Thả mà hai người đã nuôi lớn, đứa con vô ơn, bất hiếu đó đã chết trong trận đuối nước bốn năm trước, vì không biết tự lượng sức mình, ông trời cũng không chịu nổi, một người như vậy thật sự không đáng tồn tại, làm sao cậu ta có tư cách bắt nạt Lục Bắc Hoài chứ?"

Nói xong câu cuối cùng, giọng cậu còn có chút tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!