Tống Thả cảm thấy có chút mệt mỏi, vốn định ngủ thêm một chút thì nhận được cuộc gọi video từ ba mẹ Tống.
Cậu hơi kinh ngạc, làm sao mà họ biết chuyện?
Là Lục Bắc Hoài nói sao?
Khi mở video lên, cậu thấy hai người họ đang sốt ruột.
"Bé con, Bắc Hoài nói con lại tái phát bệnh tim, bây giờ thế nào rồi?" mẹ Tống nhìn khuôn mặt tái nhợt trong video, trong lòng phức tạp vô cùng. Dù cho đứa trẻ này không phải do bà sinh ra, nhưng bà đã nuôi dưỡng suốt 18 năm, làm sao mà không có tình cảm.
Ai ngờ đứa trẻ này tính cách cứng đầu như vậy, nói đi ra ngoài học là đi luôn. Ngày thường cũng rất ít liên lạc với họ.
Ba Tống càng xem càng bực mình, liên tục lắc đầu: "Con đúng là tính tình khó hiểu, nếu không phải Bắc Hoài nói, con có phải sẽ không nói gì luôn không? Con nghĩ rằng ra ngoài chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu là hiếu thuận sao? Con cái gì cũng không nói, ba mẹ làm sao không lo lắng cho con, con tự cảm nhận đi."
Tống Thả á khẩu không trả lời được.
Cậu không thể nói kỳ thật cậu không phải con ruột của họ.
Nhưng trong lòng cũng biết ba Tống và mẹ Tống mẫu đối xử với "Tống Thả" rất tốt, nếu không sẽ không nuôi dưỡng thành như vậy. Đương nhiên đối với cậu hiện tại cũng không tồi, ít nhất về mặt vật chất và sự ủng hộ cũng không thiếu.
Chỉ là cậu nên xử lý như thế nào về mối quan hệ này đây.
"Không phải, con đang định nói." Tống Thả dựa vào đầu giường, thấy ba Tống và mẹ Tống vẫn mặc đồ ở nhà, hiện tại ở trong nước mới 7 giờ sáng, còn rất sớm, chưa bắt đầu làm việc: "Cái kia... Lục Bắc Hoài sao lại tới đây ạ, hai người nói với cậu ấy sao?"
"Ba nào biết nó muốn đi chứ." ba Tống định nói chuyện này, nhưng thấy sắc mặt Tống Thả không tốt, nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu: "Nhưng Bắc Hoài qua đó cũng tốt, ít nhất nó sẽ chăm sóc cho con."
Tống Thả biểu cảm vi diệu: "Ba cũng biết, chăm sóc này của cậu ấy, ba tưởng là chăm sóc bình thường sao?"
Trước đây hắn còn công khai "come out" trước mặt ba Tống, như kẻ điên, hiện tại không biết muốn chơi trò gì, hoàn toàn không đâu vào đâu, nói là chăm sóc cậu nhưng thực ra là khẩu thị tâm phi.
"Nó lại nói bậy cái gì hả?" ba Tống nghĩ đến Lục Bắc Hoài thì đau đầu, nhận lại con trai, tưởng rằng sẽ cần cù chăm chỉ như trước, ai ngờ lại có tính tình khó chịu, nói một không nói hai: "Trước đây một hai phải tìm con, chúng ta không nói với nó con ở đâu, khi trở về ăn Tết sắc mặt đều không tốt, như thể là kẻ thù, đến giờ ba vẫn còn nhớ rõ."
Tống Thả nghe đến đó, nhấp môi, muốn nói lại thôi.
Tên kia vốn dĩ thích mang thù, cốt truyện này cũng không phải cậu muốn nó diễn ra như vậy, hiện tại đến bước này, cậu kỳ thật cũng là đi một bước tính một bước, nhưng duy nhất chỉ có Lục Bắc Hoài là biến số.
Người này quá mang thù.
Nói thật cậu vẫn lo lắng cốt truyện kia sẽ xảy ra, Hứa Đình Thâm rốt cuộc có phải là người "Tống Thả" trước đây muốn cướp không, cậu cũng không rõ.
Mẹ Tống nhìn trong video, thấy đứa con mình nuôi dưỡng mười mấy năm, giờ đã trưởng thành ưu tú như vậy, bà cảm thấy công sức của mình không uổng phí, nhưng lại có cảm giác như là đã trộm được, đặc biệt là mấy tháng trước khi Tống Thả ra nước ngoài, đứa trẻ này bỗng nhiên thay đổi tính tình.
Tâm trạng của bà cũng rất phức tạp, không muốn từ bỏ, Lục gia không có nhiều con cái, bà không muốn Tống Thả bù đắp cho gia đình kia.
"Bé con, con thật sự không cần chúng ta sao? Ba năm không trở về ăn Tết, ba và mẹ không thương con sao?" Những lời này nói ra nghe như đang cười, nhưng lại đầy chua xót.
Trong hiện thực, việc nhận nhầm con có vẻ không thể tưởng tượng, nhưng lại tồn tại. Làm sao xử lý tốt mối quan hệ này, không muốn từ bỏ và bù đắp, rất khó làm cả hai.
Tống Thả nghe giọng nói nghẹn ngào của mẹ Tống, tâm trạng phức tạp, quyết định nếu là "Tống Thả" thì sẽ lựa chọn như thế nào, trước đây bắt nạt Lục Bắc Hoài, chắc chắn cũng sẽ không quay đầu lại, cảm thấy không có mặt mũi để gặp người.
Không phải ruột thịt nhưng lại dám bắt nạt thiếu gia thật, là "tu hú chiếm tổ".
Nhưng lời này lại từ miệng của ba mẹ Tống nói ra, đối với Lục Bắc Hoài quá không công bằng.
Người này vốn dĩ đã rất tủi thân.
Cậu nhẹ nhàng cười: "Công lao nuôi dưỡng lớn hơn trời, con không phải là không cần hai người ạ. Nhưng gia đình này đã là của Lục Bắc Hoài, hai người hãy dành hết tình thương cho cậu ấy, cậu ấy mới là người chịu tủi thân nhất, đừng để cậu ấy biết hai người còn muốn con về nhà, trước mặt cậu ấy hạn chế nhắc đến con, đừng làm cậu ấy giận."
"Chúng ta không nhắc đến con, nhưng nó lại nhớ con cả ngày." ba Tống tức đến nỗi uống trà cũng không hết giận: "Con không biết nó cả ngày suy nghĩ cái gì đâu, thành tích tốt, nhiệm vụ cũng hoàn thành được, nhưng hắn cứ nhất định phải nói muốn kết hôn với con. Ba giới thiệu cho nó biết bao cô gái xinh đẹp, không biết bị từ chối bao nhiêu lần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!