Chương 33: (Vô Đề)

Mưa bắt đầu nhẹ bớt.

Tiếng gọi cách đó không xa vẫn tiếp tục, ánh sáng đèn pin chiếu rọi khắp nơi.

Hoàn toàn không phát hiện ra hai người đang trốn sau một cây đại thụ to lớn, bởi vì họ đứng quay lưng lại và cây rất to, nên tạm thời vẫn chưa bị phát hiện, nhưng bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.

Lục Bắc Hoài cảm nhận Tống Thả trong vòng tay mình đang co ro, cả người run rẩy, hắn không buông tay che miệng đối phương ra, cúi đầu áp sát gương mặt lạnh lẽo của cậu: "Bây giờ cậu gửi tin nhắn nói cho họ rằng chúng ta đã quay về, đừng để họ ở đây nữa."

"Tôi không muốn về, cũng không muốn cậu phải về."

"Có được không Tống Thả, tôi muốn ở đây với cậu thêm một lúc."

Nói rồi hắn đưa tay vào túi Tống Thả, lấy điện thoại ra, nắm tay cậu đặt lên màn hình điện thoại, lau sạch nước trên màn hình, muốn cậu nhập mật mã mở khóa.

Tay Tống Thả run rẩy, hoàn toàn không có cơ hội từ chối, chỉ có thể mở khóa điện thoại, nghe lời hắn gửi tin nhắn vô nhóm, nói rằng họ đã quay về, bảo mọi người về phòng trước.

Sau khi gửi tin nhắn xong, khoảng một phút sau, tiếng nói và tiếng bước chân tìm kiếm phía trước mới dần dần rời đi, nói "bọn họ đã về rồi, đi thôi".

Cho đến khi tiếng bước chân và lời nói hoàn toàn biến mất.

Mưa vẫn rơi tí tách, đỉnh đầu có dù và cây đại thụ che phủ một phần, nước mưa lạnh lẽo và quần áo ướt át dần thấm vào da thịt.

Tống Thả cảm thấy lạnh, trên người ướt nhẹp không thoải mái, nhưng hai tay bị Lục Bắc Hoài giữ chặt, miệng cũng bị che lại, ngoài việc có thể nhấc tay, cơ bản thì không thể cử động.

Cậu khẽ đẩy: "...... Ưm."

Theo sau đó ngay lập tức cảm nhận được cả người bị Lục Bắc Hoài kéo ngồi xuống dưới gốc cây, ngồi trên đùi người này, cậu trừng mắt to........ Không phải chứ, mưa rơi mà ngồi ở đây????

Thật là điên rồ.

Lục Bắc Hoài ngồi trên thân cây, không quan tâm sạch sẽ hay không, ôm Tống Thả trên đùi, không để cậu ngồi trên bùn đất, dùng khuỷu tay giữ cây dù trên đỉnh đầu.

Dùng tư thế này, khuỷu tay rắn chắc vòng lấy thân hình mảnh khảnh của Tống Thả, ôm chặt, chôn mặt vào cổ, như tìm kiếm sự ấm áp.

Tí tách, tí tách.

Nước nhỏ giọt trên cổ.

Giọt mưa từ dù dừng lại ở mắt cá chân, Tống Thả run lên một chút, giây tiếp theo mắt cá chân bị một bàn tay to nắm lấy, kéo vào dưới dù, không để chân bị ướt mưa.

Tống Thả cố nhịn cảm giác bị quần áo ướt dính vào người lạnh, cũng không biết có phải vì bị che miệng quá lâu không, mà giờ cảm thấy đầu hơi choáng, cảm nhận được trên vai ngày càng nặng.

Cho đến khi bàn tay buông ra.

Cậu mới có thể thở dốc, dựa vào phía sau để giảm bớt mệt mỏi.

".... Lục Bắc Hoài, cậu thật trẻ con." Còn nói muốn chết.

"Cậu mắng tôi."

Tống Thả nghe có chút buồn cười: "Cậu còn rất điên."

"Không được mắng tôi."

"Trước đây có thể mắng, bây giờ vì sao không thể mắng chứ."

".... Cậu không phải nói muốn tôi tha thứ cho cậu sao?"

Tống Thả cố gắng đẩy người phía sau ra, nhưng không được, lập tức bực bội: "Tôi bây giờ không muốn, không tha thứ thì không tha thứ, cậu muốn thế nào thì thế ấy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!