Chương 32: (Vô Đề)

"Cậu đi đi." Lục Bắc Hoài đem quần áo vắt lên rồi nói với Tống Thả.

Tống Thả: "......?"

Không đợi cậu phản ứng lại, đã bị Lục Bắc Hoài kéo ra khỏi cửa, "phanh"

" một tiếng, cửa đã đóng lại.

Cậu vẫn duy trì tư thế bị kéo ra ngoài, lưng hướng về phía cửa, đứng yên, khó tin mà xoay đầu nhìn cửa đã đóng lại, tức thì cảm thấy bực bội: "Lục Bắc Hoài!! Cậu quả thực là vô cớ gây rối!"

Đời này cậu chưa từng gặp ai khó đối phó như vậy, ai biết Lục Bắc Hoài lại không ăn dầu cũng không ăn muối.

Thanh âm vang lên khắp hành lang, nhưng nửa ngày cũng không có ai đáp lại.

Tống Thả nhìn chằm chằm cửa đóng chặt, nhấp môi nghĩ nghĩ, thật ra đã hơn một tháng, nếu Lục Bắc Hoài thực sự không thể thực hiện được, cậu nên đổi biện pháp khác, chẳng phải là nên đâm thủng thân phận thiếu gia thật của hắn sao?

Vậy thì cậu trực tiếp hơn chút là được.

Cậu quay đầu rời khỏi nơi này.

Không thể ngồi chờ chết, phải tìm được điểm đột phá có lợi cho mình.

Vì bước chân rời đi quá nhẹ, gần như không nghe thấy gì, người vẫn đứng sau cánh cửa nghĩ rằng Tống Thả vẫn còn ở đó. Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng 504 lại mở ra.

"Đừng tưởng rằng cậu đứng ở đây thì tôi sẽ ——"

Lục Bắc Hoài vừa nói vừa đẩy cửa ra, khi nhìn thấy không có một bóng người nào, giọng nói đột nhiên im bặt, nắm chặt tay nắm cửa, nhìn chằm chằm về phía cầu thang, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ........ Đi rồi?

Cứ thế mà đi rồi?!!

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.

Lục Bắc Hoài lấy ra xem, tin nhắn từ Tống Thả, nhìn thấy nội dung tin nhắn, biểu cảm càng thêm tối tăm, nắm chặt điện thoại trong tay.

[ Thiếu gia: Ngày mai buổi chiều hai giờ rưỡi, địa điểm sẽ gửi cậu, còn có bọn Chu Minh, cậu có tới hay không. ]

Mà người nào đó hoàn toàn không biết, chỉ một tin nhắn này đủ để mất ngủ.

Cũng không biết vì sao lại mất ngủ.......

Bị rừng rậm bao phủ xung quanh, biệt thự nhỏ như rời xa thành thị ồn ào, là nơi thiên nhiên thanh bình. Ngôi nhà kiểu Tây màu trắng ngà tinh xảo bị bao quanh bởi những cây cổ thụ, trong hoa viên nhỏ còn có bể bơi, mỗi chỗ đều được chăm chút tỉ mỉ.

Bên cạnh còn có ao hồ tự nhiên, có bảng ghi "khu vực tư nhân, xin đừng câu cá".

Khu vực bể bơi được che phủ bởi cành cây lớn, thích hợp để vịt phao lên nằm.

Ngồi ở bên bờ ao râm mát, thiếu niên toàn thân trắng nõn đến chói mắt, vai mỏng eo nhỏ, như bạch ngọc, mặc một cái quần cộc rộng thùng thình màu đen, đeo kính râm chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, chân dài thon gọn thả trong nước, tay cầm trái dừa chán chường hút.

Cậu nhìn nghiêng bốn người chuẩn bị thi đấu.

Trên bờ, bốn người cao lớn, mặc quần bơi vừa vặn, chân dài vai rộng, đang khởi động cơ thể, hình thể nổi bật giữa đám bạn cùng lứa, ngũ quan anh tuấn.

Kỳ thật người đáng chú ý nhất vẫn là Lục Bắc Hoài.

Tống Thả yên lặng đẩy kính râm xuống mũi, trộm ngắm Lục Bắc Hoài.

Còn nói không tới, hắn đến so với ai khác đều sớm hơn, sáng sớm đã chờ ở cửa rồi, còn có thể dường như không có việc gì kêu mình uống thuốc, thật sự là bội phục tâm lý thừa nhận của tên này.

Ngay khi cậu còn đang cảm khái, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Cảnh Sơ hô to:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!