Tan học, cả lớp M đều nán lại trong phòng học, không ai rời đi.
Tất cả là để nghe Tống Thả giảng bài trước bảng trắng.
Ánh chiều tà rọi vào phòng học, bóng dáng của cậu như một ngọc thụ chi lan.
*ngọc thụ chi lan: chỉ người rất ưu túThiếu niên đang giảng bài, một nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, giọng nói thanh thoát, giải thích từng phần bài tập cho các bạn học dưới lớp mà không bị lộn xộn.
Âm thanh viết bảng và giọng nói đều giải thích đúng trọng tâm.
Những dòng chữ đẹp tinh tế mà cậu viết trên bảng trắng, dù là công thức hay hình vẽ, đều khiến dáng vẻ của cậu in sâu vào trong tâm trí mọi người. Người ta nói rằng dáng vẻ nghiêm túc là quyến rũ nhất.
Huống chi, chưa từng có ai nhìn thấy Tống Thả như vậy.
"Phần bài tự luận số 5 của phần free response là điểm yếu của mọi người, nhưng đây cũng là câu hỏi quyết định liệu mọi người có thể đạt được năm điểm tối đa hay không. Tôi có một mẹo nhỏ có thể chia sẻ với các bạn, nhưng khả năng hiểu và áp dụng của các bạn là điều quan trọng. Nếu có ai không hiểu, hãy lập tức nói ra, tôi sẽ giải thích lại."
*free response: phần điền đáp án tự do (có hoặc không giới hạn số chữ)Tống Thả nhìn vào đề bài, rồi buông ipad xuống, viết công thức cần thiết lên bảng và giải thích từng phần cho các bạn trong lớp.
Việc công khai thành tích của mình hoàn toàn khác biệt với "Tống Thả" trước đây là một mạo hiểm, nhưng đây tuyệt đối là cách bảo vệ tốt nhất cho bản thân. Cậu cần mọi người nhanh chóng thấy sự thay đổi của mình. Người ta nói nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, không ai ngờ rằng sự thay đổi này lại đến từ bên ngoài.
Do đó, cậu có thể mạo hiểm như vậy. Ít nhất, hiệu quả trước mắt rất rõ ràng, danh tiếng đã chuyển biến tốt.
Giờ chỉ còn thiếu mỗi Lục Bắc Hoài chưa có ấn tượng tốt với cậu.
Cậu nói chậm rãi, ánh mắt nhìn về phía Lục Bắc Hoài ở hàng ghế sau, nhận thấy người này không ngẩng đầu lên, luôn luôn viết.
Không biết cậu ấy có đang nghe không...
Chắc là có. Người này nỗ lực như vậy, sau này sẽ kế thừa một gia sản lớn.
Tống Thả thu lại ánh mắt và tiếp tục giảng bài.
Hoàn toàn không biết khi cậu thu lại ánh mắt, cái nhìn trầm mặc đó đã dừng lại ở phía sau cậu, mang theo sự tò mò và mâu thuẫn, không rời đi, mà nhìn chằm chằm.
Các bạn học dưới lớp một bên cố gắng lắng nghe, sẽ hỏi ngay khi có vấn đề.
Họ là lớp M có thành tích kém nhất trong trường, mỗi lần có thành tích đều bị nói không đáng tự hào. Điều này khiến họ khó chịu trong rất lâu.
Nhưng thực tế, họ thường xuyên đổi giáo viên, vừa thích nghi được thì lại đổi giáo viên khác.
Trước đây, do Tống Thả và ba người bạn thường xuyên trốn học hoặc chống đối giáo viên, giáo viên không dám động đến họ, chỉ biết chịu đựng. Cuối cùng, không thể chịu nổi, đành phải rời đi.
Không biết từ khi nào, Tống Thả thay đổi, những người khác cũng theo đó mà thay đổi.
Danh tiếng của lớp M chuyển biến tốt trong một đêm.
Tống Thả không giống với giáo viên khác. Cậu dùng từng bài thi, từng phần bài tập để giảng giải cấu trúc cho mọi người, hướng dẫn cách làm từng loại đề. Vị đại thiếu gia này, trong hai năm rưỡi không học hành gì, bỗng chốc trở thành học bá, khiến mọi người không kịp trở tay, lại dần chấp nhận.
Bởi vì với họ, khả năng học tập không thể giả vờ, một bài kiểm tra là biết ngay.
Duy nhất có thể giải thích là vị đại thiếu gia này lười viết chứ không phải không biết, hoặc tối về nhà nhờ gia sư dạy.
Hai tháng cuối cùng không giả vờ nữa, cậu đã lộ diện.
Bị nói là học kém nhưng thực chất là học bá.
Người ta nói học bá có hào quang. Tống Thả đứng phía trước như một ngọn đèn sáng, mọi người không thể rời mắt, đặc biệt là khi họ hiểu bài, như cảm thấy mình có hy vọng vào trường Thanh Đằng........
Thời gian trôi đến 6 giờ, đèn trong phòng học bật sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!