"Này này này......" Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đi tới, tức thì luống cuống, vội xua tay: "Đợi lát nữa! Đợi lát nữa! Phải đi học mà!!"
Sao buổi sáng sớm lại chơi trò này chứ! Hứng thú gì đây!
"Đây là chính cậu đã đồng ý với tôi đấy." Lục Bắc Hoài kéo tay đang kháng cự của Tống Thả, ép cậu chạm vào viền ren của chiếc váy: "Chẳng lẽ cậu định lừa tôi?"
Viền ren hơi thô ráp, làmcho ngón tay tê dại.
Tống Thả lập tức rút tay về, nghĩ thầm chắc mình bị lừa rồi.
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả như vậy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Cậu từ chối tôi?"
Tống Thả: "......" Cậu nhìn Lục Bắc Hoài đang có ánh mắt muốn ăn thịt người, cẩn thận đặt tay mình lại vào tay Lục Bắc Hoài, mỉm cười nói: "Không, chỉ là cảm thấy ren hơi cộm vào tay thôi."
"Yếu ớt." Lục Bắc Hoài nói.
Trong lòng nghĩ, bây giờ chưa kiếm đủ tiền, mua váy không đắt, chất liệu có chút thô ráp. Nhưng chờ hắn kiếm nhiều tiền sẽ mua váy có chất liệu tốt hơn.
Tống Thả: "." Mọi thứ đều để cậu quyết định là được.
Cậu nhìn đồng hồ trên tường, nếu không đi ngay sẽ thật sự bị trễ học, thấy Lục Bắc Hoài cố chấp như vậy, nghĩ thầm hắn chắc chắn muốn trêu chọc "Tống Thả", mới vội vàng vào sáng sớm như vậy.
Nảy ra một ý tưởng, cậu nghĩ tới một cách dỗ hắn!
"Nếu không thì tôi mặc váy đi học." Cậu lấy váy, quấn lên, lừa được chút nào hay chút đó, dù sao đến trường học sẽ không có thời gian, chắc tên này sẽ quên mất.
Váy nhỏ, quấn dây và ren lên cũng không nhìn ra là cái gì.
Nhưng lời này lại chọc đúng điểm nào của ai kia, ánh mắt Lục Bắc Hoài lạnh xuống, không biết nghĩ đến gì, nhíu mày, biểu cảm dần nhuốm sự giận dữ.
"Cậu muốn mặc váy đến trường?"
Tống Thả quấn váy lên xong, giả vờ bình tĩnh nói: "...... Hiện tại không có thời gian." Mặc hay không mặc là chuyện khác nhau, lừa để đi học trước đã.
"Cậu muốn cho người khác biết cậu thích mặc váy sao?" Ánh mắt Lục Bắc Hoài đột nhiên trầm xuống.
Tống Thả nhìn Lục Bắc Hoài, dùng giọng nói nhỏ nhẹ dỗ: "Đâu có, chúng ta giữ bí mật, không ai biết hết."
Biểu cảm của Lục Bắc Hoài hơi dịu lại, từ "bí mật" như kích thích điều gì đó, mặt mày giãn ra một chút, giây lát sau lại nhíu mày: "Đừng nghĩ rằng làm vậy là tôi sẽ thích cậu."
Bí mật à?
Vậy họ có thể đi đâu để mặc? Phòng thiết bị? Nhưng nơi đó bẩn, da thịt mịn màng của người này chắc chắn sẽ bị dơ.
Nhưng mà...
Dơ một chút cũng không sao, cũng rất xinh đẹp.
"Tôi biết, nhưng cậu dù sao cũng phải cho tôi cơ hội chứ đúng không?" Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài như vậy, biết mình đã lừa người thành công, cười tươi: "Một ngày nào đó cậu sẽ thích tôi."
Chờ đến ngày đó cậu có thể sẽ được Lục Bắc Hoài thả đi.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng trong như pha lê, đuôi mắt nhếch lên, cười tươi như hoa, không có lực công kích nào, ánh mắt chân thành làm tăng độ tin cậy.
Lục Bắc Hoài nghĩ thầm, gương mặt này chỉ có mặc váy hắn mới thấy đẹp, đừng tưởng bây giờ làm nũng là được tha thứ.
"Tống Thả, tôi sẽ không thích con trai."
Nói xong, xoay người lấy cặp, tay nắm chặt thành quyền, hàm dưới căng chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!