Chương 5: (Vô Đề)

11

"Sao không khoác áo choàng? Lạnh đến hỏng người thì phải làm thế nào đây!

"Hắn vội vàng cởi áo choàng của mình, không chờ đợi mà muốn khoác lên người ta. Nhưng ta chán ghét vô cùng, lùi lại ba bước."Ai lại chọc nàng không vui nữa rồi!

"Gió lớn cuốn tuyết ào ào, xuyên qua tay áo len lỏi vào tận xương tủy. Ta lạnh đến mức mắt đỏ hoe, không rời mắt khỏi hắn, hỏi thẳng:"Biểu đệ ta còn phải rèn luyện đến khi nào mới kết thúc?

"Hắn chột dạ, tránh ánh mắt của ta:"Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này?"

"Khi nào?"

"Vân Nghi!

"Cố Hoài Từ mất kiên nhẫn."Làm tốt vai trò chủ mẫu của nàng, những chuyện khác, ta tự biết chừng mực."

"Nhưng đó là đệ đệ của ta! Đệ ấy đã từng gãy tay gãy chân, chàng còn muốn thế nào nữa?

"Hắn lạnh mặt, khoác áo choàng lên người ta, cúi người, dùng lực ấn chặt đôi vai của ta, mang theo vẻ uy hiếp:"Nàng ngoan ngoãn nghe lời, đệ ấy tự nhiên sẽ bình an vô sự.

"Đầu ngón tay lạnh buốt của hắn thậm chí còn lướt qua má ta."Giữ thể diện cho Cố gia, những chuyện khác, đừng hỏi cũng đừng can thiệp!"

Rõ ràng là lời uy hiếp, vậy mà hắn cũng có thể nói ra đầy vẻ mập mờ như thế.

Nhưng khi ta tính toán cả đêm vì hắn, dùng đứa con trong bụng để đổi lấy vị trí Thế tử, hắn có từng nói đó không phải việc của ta sao?

Khi hắn để ta theo sát Hoàng thượng, lấy mạng mình để tranh giành tiền đồ, hắn có từng nói rằng chuyện đó không liên quan đến ta chăng?

Giờ đây, khi đã ngồi ở vị trí cao, trở thành kẻ nắm quyền lực, hắn lại có đủ tự tin để tỏ vẻ ngạo mạn.

Vừa muốn thể diện, vừa muốn lén lút hưởng lạc, lợi dụng ta đến cạn m.á. u cạn thịt, lại còn muốn giẫm lên đầu ta, bắt ta giả câm giả điếc!

Bảy năm bên nhau, ta như vừa hôm nay mới nhìn rõ con người hắn – ích kỷ, lạnh lùng, vô liêm sỉ và đê tiện!

Nhưng sao hắn không nhớ rằng, với m.á. u mủ ruột rà, ta chưa bao giờ dung thứ dù chỉ một hạt cát trong mắt!

Ta có thể vì hắn mà liều mạng hết lần này đến lần khác, thì cũng có thể vì người ta muốn bảo vệ mà lấy mạng hắn!

Muốn khống chế ta, bọn họ xứng sao?

Ta giấu đi hận ý trong lòng, mỉm cười cúi đầu.

12

"Phải không, có lẽ những gì chàng nói đều đúng.

"Nhưng ta không đồng tình. Xoay người lại, ta nói với phụ thân:"Đa tạ phụ thân chỉ bảo, Vân Nghi đã lĩnh giáo. Nhưng ta cũng có một món quà muốn tặng cho phụ thân.

"Phụ thân không hiểu ý, nhưng dưới ánh mắt của Cố Hoài Từ, ông vẫn đưa tay ra. Ta mỉm cười, đặt vào tay ông ba chiếc răng bị đánh rụng của Tống Tuyết Mai. Ông kinh hoàng thất sắc. Còn ta thì cười sảng khoái:"Có thù thì báo ngay tại chỗ, lời của phu quân nói đấy. Lần này nói năng hỗn xược bị đánh rụng răng, lần sau còn dám vô lễ, ta sẽ móc mắt bà ta.

Người biết mà, ta đã nói là làm được.

"Phụ thân sợ đến tái mặt, thậm chí cả người run rẩy trông thấy rõ."Được rồi!

"Cố Hoài Từ thở phào, tự mình kéo tay ta:"Chỉ vì chuyện này mà làm ầm lên như vậy?"

"Răng cũng đã đánh rụng, giờ cũng hả giận rồi, thế là được chưa?

"Thế này mà coi như hả giận? Vậy chẳng phải mẫu thân ta c.h.ế. t oan uổng sao? Hai đứa con của ta chẳng phải cũng c.h.ế. t một cách đáng thương sao? Nếu muốn hả giận, các ngươi phải nếm trải tất cả nỗi đau mà ta đã chịu mới đúng!"Vân Nghi, đến vị trí như chúng ta, không thể tùy tiện làm theo ý mình nữa. Mọi chuyện phải biết chừng mực, để đôi bên còn có đường lui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!