Chương 13: (Vô Đề)

27

"Ý ngươi là biểu đệ của Thẩm tiểu thư?

"Chu Cảnh Sơ nhếch môi, ung dung đáp:"Chu mỗ bất tài, nhưng đã làm theo di ngôn của Thẩm tiểu thư trước khi qua đời, thu nhận đệ ấy vào dưới trướng, an bài về quê nhà ở Lâm An.

"Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Cố Hoài Từ, ta chỉ bật cười. Hắn cứ ngỡ rằng đã nắm chắc biểu đệ của ta trong tay thì sẽ không còn gì để lo ngại. Nhưng biểu đệ của ta đã sớm được gửi đi từ hôm qua, trở thành một giáo thư lang dưới trướng Chu gia. Lâm An là địa bàn của Chu gia, Cố Hoài Từ dù muốn làm gì biểu đệ của ta, cũng phải cân nhắc ba phần. Thu lại đống chứng cứ, Chu Cảnh Sơ sượt qua vai Cố Hoài Từ mà đi."Nàng ấy còn nói gì nữa?

"Chu Cảnh Sơ lạnh lùng liếc nhìn Cố Hoài Từ, nhàn nhạt đáp:"Nàng ấy còn nói, sớm biết bảy năm chỉ là nuôi chó, nàng ấy thà nuôi một con trung thành còn hơn.

"Thân thể Cố Hoài Từ khựng lại, cả khuôn mặt biến sắc."Nàng ấy lúc nào cũng như vậy, cái gì cũng muốn. Ta đã cho nàng ấy chưa đủ sao? Vì sao còn không biết đủ? Làm phu nhân Hầu gia chẳng phải rất tốt sao?

Vì sao cứ phải phân rõ trắng đen, làm loạn đến mức mất cả mạng, giờ đây khiến mọi người không biết phải tiến lùi thế nào.

"Chu Cảnh Sơ cười lạnh, hờ hững đáp:"Lúc trước ngươi cao giọng yêu nàng, chẳng phải vì yêu cái sự phân rõ trắng đen, không khuất phục của nàng ấy, sẵn sàng vì ngươi mà cống hiến đến cả tính mạng, đổi lấy tiền đồ sao?

"Giờ ngươi gió êm sóng lặng, lại trách nàng ấy phân rõ trắng đen.

"Thế thì chứng tỏ, năm đó ngươi đúng là mắt mù."

Ánh mắt Cố Hoài Từ lập tức tối sầm, đầy sát khí.

Nhưng Chu Cảnh Sơ không bận tâm, chỉ cần một cái liếc, đám thị vệ đã lập tức không nể nang mà lôi Thẩm Sùng Sơn với đôi chân gãy vào đại lao.

Mười tám hình phạt cực hình được lần lượt áp dụng, ông ta bị bịt miệng, muốn nhận tội cũng không thể nói nên lời.

Cách đó một bức tường, Tống Tuyết Mai cũng chẳng khá hơn. Nửa người bị lửa thiêu cháy, m.á. u chảy không ngừng, lại còn phải chịu đựng những trận dội nước muối, bị nung sắt nóng áp lên người, sống không bằng chết.

Đợi đến khi hai người họ bị hành hạ đến chỉ còn thoi thóp, Thẩm Sùng Sơn mới quỳ xuống cầu xin tha mạng, ký tên và điểm chỉ vào bản nhận tội.

Tội lưu đày là không thể tránh khỏi.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ lại kéo cả Cố Hoài Từ xuống bùn.

28

Món quà bất ngờ ta để lại cho Cố Hoài Từ chính là một bức mật thư vạch trần tội trạng của hắn, được chuyển đến trước mặt Hoàng thượng thông qua tay Chu Thế Tử.

Ta từng vì thiên tử mà đỡ một nhát dao, giúp Cố Hoài Từ có được con đường thênh thang lên mây xanh.

Nhưng nếu như, kế hoạch năm đó vốn đã có bàn tay của hắn thì sao?

Tội khi quân, tội lớn ngập trời.

Chưa kịp để Cố Hoài Từ phản ứng, phủ Hầu gia cũng bị lục soát.

Lần này, chính là cấm vệ quân dưới trướng Hoàng thượng đích thân ra tay.

Tham ô nhận hối lộ, kết bè kết phái, cấu kết hoàng tử âm mưu đoạt đại nghiệp, từng tội danh đều đủ để lấy mạng.

Cố Hoài Từ không còn lời nào để nói.

Những thứ trong mật thất, làm sao có thể bị lục soát ra ngoài?

Hắn đã quên đi tình yêu, cũng quên luôn quá khứ.

Tự nhiên cũng quên mất giàn nho mà ta và hắn cùng nhau trồng khi mới thành thân.

Giờ đây, giàn nho ấy đã xum xuê rợp bóng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!