Theo lẽ thường, tâm tình của hắn phải rất ác liệt. Thời cơ khởi nghĩa đã đến sát, đột nhiên phát giác tất cả chỉ là ảo ảnh, thất bại đã triệt để bày ra trước mặt. Hình thế tuyệt diệu mà hắn và Nguyễn Tu Chân dày công sắp đặt nhiều năm đã hoàn toàn bị hủy trong tay Hoàng Phủ Thiên Hùng.
Đại Hà Minh chia năm xẻ bảy, càng không phải là đối thủ của Quý Nhiếp Đề. Huống hồ Phụng công công đang suất lãnh đại quân áp sát đến, bọn họ thì đau đớn mất đi thời cơ đón đầu phản kích, anh hùng không đất dụng võ.
Dưới tình huống như thế, tâm tình của hắn liệu có rơi xuống mức thấp nhất, hoàn toàn tuyệt vọng hay không?
Thế nhưng tâm tình của hắn lại không phải như thế.
Hắn có cảm giác hết sức nhẹ nhàng.
Từ khi Nguyễn Tu Chân đưa ra suy đoán về đối thủ vô hình, hắn giống như bị bó buộc chân tay, có sức mà khó làm. Khiến hắn càng chán nản chính là hắn phải đối kháng với "tâm" của mình, làm việc vì "tâm
", không thể giống như trước mọi chuyện cứ phóng tay mà làm, loại cảm giác đó cũng rất dày vò. Hiện tại"mệnh vận
"quấy nhiễu hắn đã thành quá khứ, mệnh vận không còn đối đầu cùng bọn hắn, ngược lại còn đứng về phía bọn hắn. Không cần suốt ngày nghi thần nghi quỷ, cứ theo mong muốn trong lòng, thích thế nào thì làm thế ấy. Cô Nguyệt Minh nói đúng, cơ hội đã ở trước mặt. Khâu Cửu Sư thong thả dừng bước, một con thuyền nhỏ từ bờ đối diện chèo qua chỗ hắn, trên thuyền chính là nữ tử khiến hắn ngày đêm thương nhớ. Bách Thuần chèo con thuyền nhỏ như bay đến bên hồ chỗ hắn đứng, Khâu Cửu Sư tung mình, an nhiên rơi xuống đầu thuyền, vui vẻ hỏi:"Nhường tại hạ làm thuyền phu được không?
". Hai mắt Bách Thuần bừng ánh sáng nồng nhiệt, khóe miệng tươi tắn:"Nhiều chuyện quá! Mau ngồi vững cho tôi
". Khâu Cửu Sư tâm thần say sưa, nghe lời ngồi xuống. Bách Thuần bẻ thuyền chạy ra giữa hồ, nhẹ nhàng thốt:"Vào lúc người ta muốn gặp huynh nhất, huynh lại chuồn mất, thật tức mà
". Khâu Cửu Sư cảm thấy tường rào chắn giữa bọn họ đã biến mất vô ảnh vô tung. Khẽ cười nói:"Xin Bách Thuần lượng thứ, bọn ta cần phải xử lý vấn đề nội gian trước, thời gian không còn nhiều. Sau khi ta quay về Bát Trận Viên, biết được Bách Thuần đến, không dám chậm trễ, lập tức chạy đến đây gặp Bách Thuần
". Bách Thuần kiều mị liếc hắn, mắng:"Ba hoa! Tôi không tin huynh không thương lượng ổn thỏa trước với Nguyễn tiên sinh rồi mới đến Hồng Diệp Lâu, vậy sao có thể gọi là lập tức đến chứ?
". Khâu Cửu Sư cảm nhận sâu sắc tư vị liếc mắt đưa tình động nhân của Bách Thuần, đầu hàng đáp:"Ta đích xác có nói chuyện một hồi với Nguyễn Tu Chân, coi như ta nói nhầm, ngày sau sẽ thật thà hơn
". Bách Thuần vui vẻ ra mặt:"Tôi không cần huynh thật thà, chỉ cần một tình lang tốt. Tôi vừa gặp Ô Tử Hư, đó là tên thật của Ngũ Độn Đạo, tử hư ô hữu, hư ảo không thật, đúng là một kẻ cổ quái. Hắn đã đem tình hình hiện tại kể cho tôi biết, Bách Thuần có thể làm sứ giả truyền tin giữa các người
". Khâu Cửu Sư nghiêm mặt:"Tu Chân đã định ra kế hoạch giúp hắn chạy khỏi Lạc Dương thành. Bề ngoài thì tất cả vẫn như cũ, bọn ta sẽ hư trương thanh thế, bố trí thiên la địa võng tróc nã hắn, nhưng sự thật chỗ mạnh nhất trong bố trí của bọn ta chính là lộ tuyến tốt nhất để hắn đào tẩu.
Bách Thuần nói với Ô huynh, lúc đại tiệc mười năm cử hành, bọn ta sẽ sắp xếp thuyền nhẹ ở Quải Biểu Trì, cho bốn huynh đệ khỏe mạnh điều khiển, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi đại tiệc, trèo lên thuyền, băng qua Quải Biểu Trì, theo lối ra đông bắc mà ly khai, đổi khoái mã xuất thành.
Hai cổng thành Nam, Bắc đều có người của bọn ta thu xếp, chỉ cần Ô huynh trước khi lên bờ dịch dung cải trang, biến thành người của bọn ta, có thể dễ dàng trà trộn xuất thành.
Sau đó lên chiến thuyền của bọn ta đậu ở bến thuyền Động Đình Hồ, cho dù đối phương thiên quân vạn mã, cũng đành than thở nhìn theo
". Bách Thuần hớn hở:"Kế hay!
Ai có thể đoán được các người đột nhiên hóa địch thành bạn. Vấn đề duy nhất là địch nhân nếu cùng thời gian đó thúc ngựa chạy đến cổng Nam thành, có thể đến nơi đó trước một bước
". Khâu Cửu Sư khẽ cười:"Bọn ta sẽ tùy cơ ứng biến, chẳng hạn như tạo hỗn loạn ở quảng trường, ngăn chặn ở ngoài cửa viện, tận lực trì hoãn địch nhân, có thể bảo đảm không có kẻ nào có thể đuổi kịp Ô huynh
". Bách Thuần ung dung hỏi:"Được!
Nói xong chuyện của người khác rồi, bọn ta thì thế nào đây?
". Khâu Cửu Sư chăm chú nhìn nàng, chầm chậm đáp:"Bách Thuần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, lúc Ngũ Độn Đạo ly khai Lạc Dương thành, cũng là lúc bọn ta toàn diện rút lui.
Bách Thuần sẽ ly khai cùng ta, chạy đến Vân Mộng Trạch, mệnh vận tương lai đã vượt khỏi năng lực dự đoán của bất cứ ai, bao gồm cả Tu Chân. Bọn ta mong chờ xuất hiện một kỳ tích, mà cái bọn ta cần nhất cũng là một kỳ tích. Bách Thuần thốt:Khâu Cửu Sư!
". Khâu Cửu Sư trầm giọng nói:"Hiện tại ta quyết định đến nói, trên thế gian này không có sự vật nào quan trọng hơn Bách Thuần, vì Bách Thuần, ta có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Ta sẽ tận hết khả năng đưa Bách Thuần đến Vân Mộng Trạch.
Như Tu Chân và ta vừa nói chuyện, Vân Mộng nữ thần bài trí mê cục mệnh vận hết sức kỳ diệu, tuyệt không thể biến thành đầu hổ đuôi rắn. Khâu Cửu Sư ta không có cố kỵ gì nữa, tất cả cứ theo tâm mách bảo mà làm.
Trước đây nếu có chỗ tổn thương Bách Thuần, ta sẽ dùng nửa đời còn lại bồi thường cho Bách Thuần. Bách Thuần than:Đây là lời ngọt ngào nhất mà tôi nghe được, nghe cả đời cũng không chán. Khâu Cửu Sư nói:Ta thật hy vọng tối nay có thể lưu lại Tình Trúc Các, hưởng thụ một đêm hạnh phúc với Bách Thuần, thế nhưng bọn ta cần phải kềm chế.
Tin ta đi, tối ngày kia tất cả đều sẽ biến khác".
o0o
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!