Nguyễn Tu Chân đáp: "Cửu Sư ra ngoài làm việc, Bách Thuần cô nương có chuyện gì, có thể nói với ta không?. Bách Thuần hỏi:Trong này nói có tiện không?
". Nguyễn Tu Chân lộ ra sắc thái kinh ngạc, kêu lớn:"Đóng cửa!
". Thủ hạ ngoài cửa theo lệnh đóng cửa lại. Nguyễn Tu Chân nói:"Không vấn đề rồi, cô nương yên tâm nói chuyện
". Bách Thuần chồm tới một chút, hạ thấp giọng:"Cô đại ca muốn ta đến báo các người, cơ hội đến rồi
". Nguyễn Tu Chân tinh thần đại chấn, hỏi:"Cơ hội gì?. Bách Thuần đáp:Phụng công công đang dẫn đại quân theo đường thủy đến, nhanh nhất ngày kia là đến Lạc Dương
". Nguyễn Tu Chân thất thanh:"Đây coi là cơ hội gì?
". Bách Thuần lúng túng nói:"Ta chỉ là người truyền tin, Cô đại ca muốn ta nói gì, ta đã nói cái đó. Hiện tại Cô đại ca đi gặp Quý Nhiếp Đề, muốn tìm huynh ấy hỏi rõ cũng không được
". Nguyễn Tu Chân trầm ngâm hỏi:"Cô huynh sao có thể tìm cô nương đi truyền lời?
". Bách Thuần có vẻ do dự. Nguyễn Tu Chân cười khổ nói:"Ngày trước khác, bây giờ khác. Bách Thuần cô nương không cần cố kỵ nữa. Hiện tại bọn ta và Ngũ Độn Đạo không những kề vai tác chiến, còn là đồng bệnh tương lân.
Vận mệnh thật trào phúng, ngày trước bọn ta thiên phương bách kế tìm cách phá cục thế mệnh vận, hiện tại lại phải dồn toàn bộ sức lực bảo vệ nó
". Bách Thuần nghe nói vậy hai mắt sáng lấp lánh. o0o Cô Nguyệt Minh tiến vào Phong Trúc Các, tình cảnh đập vào mắt khiến y giật nảy mình." Ta ở đây!
". Cô Nguyệt Minh theo tiếng tìm đến Ô Tử Hư đang ngồi trên bậc cấp bằng gỗ cao nhất của cầu thang dẫn lên lầu hai, trầm giọng hỏi:"Là ác khách nào đến thăm?
". Ô Tử Hư khẽ cười đáp:"Là một người trùm đầu biết yêu thuật, ngươi biết là ai chứ?
". Cô Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng, đáp:"Qua Mặc!". Tiếp đó nghiêng người sát tường ngồi xuống phía trước Ô Tử Hư, hai chân cụp lại, điềm đạm hỏi: "Khó ứng phó không?
". Ô Tử Hư từ trong lòng lấy ra dây móc câu thập tự Vô Song Nữ tặng vì nghĩa, đưa cho Cô Nguyệt Minh, vui vẻ đáp:"Còn chưa phải xuất pháp bảo cuối cùng lão tử độn thuật, ngươi hỏi khó ứng phó không?. Tên khốn này bị ta hắt một thau nước mực vào mặt, lại bị ta đánh trúng hai cú.
Nhưng nói thẳng, nếu không phải có nữ thần giúp ta, nói không chừng đã bị hắn bắt sống mang đi. Công phu tên khốn đó rất cao, dẻo dai kinh hồn, hết sức khó nuốt
". Cô Nguyệt Minh tiếp lấy dây móc câu, ngắm nghía một chút, hỏi:"Đồ chơi này ở đâu ra?. Ô Tử Hư đáp:Là mỹ nhân Song Song đưa đến, khẳng định là vì Cô huynh tác động. Khà! Ta hiểu nhất là tâm sự của nữ nhân, miệng nói không thích, kỳ thật trong lòng thích muốn chết
". Cô Nguyệt Minh dường như không có nghe hắn nói, nhìn dây móc câu trên tay nói:"Ngươi thử qua chưa?
". Ô Tử Hư dương dương đắc ý:"Chính vì thử chơi bảo bối này, ta mới không có thời gian thu thập đống đổ nát ở đây. Vật này có rất nhiều tác dụng, so với cái ta sử dụng trước đây còn nhiều tác dụng hơn, có thể dài có thể ngắn, thậm chí có thể dùng làm ám khí
". Cô Nguyệt Minh trầm giọng hỏi:"Cho dù bị bao vây trùng trùng, ngươi có nắm chắc bằng vào cái này đột vây đào tẩu không?
". Vừa nói vừa trả dây móc câu cho Ô Tử Hư. Ô Tử Hư lộ ra thần sắc kinh ngạc, một mặt đem dây móc câu bỏ vào túi bên hông, một mặt hỏi:"Ta nắm chắc mười phần. Trời! Sự tình phải chăng lại có biến hóa?
". Cô Nguyệt Minh thuật lại tình huống mới nhất, Ô Tử Hư nghe xong, kinh ngạc nói:"Lại có thể có biến hóa ly kỳ khúc chiết như thế? Nếu không phải do huynh nói, ta thật không dám tin. HIện tại sự tình biến đổi tốt hay là biến đổi xấu đây?
Lúc Phụng công công đánh đến, bọn ta chắc đang trên đường chạy đến Vân Mộng Trạch
". Cô Nguyệt Minh nói:"Sự tình phải chia làm mấy phương diện. Đầu tiên là phản ứng của Tiền Thế Thần. Phụng công công chắc chắn đến theo đường biển, vì thế Tiền Thế Thần nhận không được bất cứ tin tức nào, thế nhưng khi thuyền đội của Phụng công công tiến vào Đại Giang, rất có khả năng kinh động Tiền Thế Thần...
". Ô Tử Hư chen ngang:"Vì sao chỉ là có khả năng, mà không phải nhất định sẽ kinh động hắn?
". Cô Nguyệt Minh đáp:"Chuyện này phải xem bản lãnh của Quý Nhiếp Đề, có thể thanh trừ tai mắt của Tiền Thế Thần ở ngoài thành hay không. Dưới tình huống bình thường, cái gọi là mãnh hổ không bằng địa đầu xà, Quý Nhiếp Đề nhất thời cũng không thể làm được.
Thế nhưng Quý Nhiếp Đề có một địa đầu xà khác là Hoàng Phủ Thiên Hùng giúp đỡ, thì lại là một chuyện khác. Quý Nhiếp Đề am hiểu sâu sắc thuật đấu tranh, khẳng định sẽ nghĩ cách phong tỏa tin tức, không cho Tiền Thế Thần thu được phong thanh gì, đến khi binh đến dưới thành, hối hận cũng đã muộn
". Ô Tử Hư minh bạch, gật đầu hỏi:"Được rồi! Giả thiết Tiền Thế Thần nghe được phong thanh thì thế nào?
". Cô Nguyệt Minh đáp:"Chuyện đó phải xem gã có biết tình cảnh của hai người Khâu, Nguyễn hay không. Nếu nắm rõ tình huống, chỉ cần lập tức bỏ thành đào vong, nếu vẫn mơ mơ hồ hồ, Tiền Thế Thần sẽ lập tức khởi binh tạo phản, đầu tiên giết ta, tiếp đến bắt ngươi bức hỏi hạ lạc của Sở hạp, sau đó mới đem ngươi giao cho Đại Hà Minh.
Lúc đó tiệc mừng mười năm của Hồng Diệp Lâu chắc chắn tan vỡ, bởi Lạc Dương thành đã tiến vào trạng thái chuẩn bị có chiến tranh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!