Chương 47: Đệ tam phong tín

Quân Sơn Uyển.

Hoàng hôn.

Cô Nguyệt Minh đang muốn ra ngoài đi gặp Quý Nhiếp Đề thì có tiếng gõ cửa vang lên, bất giác trong lòng thầm nghĩ ai có thể lúc này đến thăm, mở cửa, bất ngờ thấy Bách Thuần thần sắc hoảng sợ đứng ngoài cửa, vội mời vào trong phòng.

Bách Thuần tức tốc lấy ra một ống trúc, nói: "Là bức phi cáp truyền thư thứ ba, lần này không có con dấu của sư tỷ

". Cô Nguyệt Minh cầm ống trúc quay lại bàn, trước hết bảo Bách Thuần ngồi xuống, sau đó lấy ra mật hàm đọc kỹ. Bách Thuần thấy y lúc đọc thư thần thái bình tĩnh lạng lùng, không lo không mừng, cũng hơi yên tâm, đến khi thấy y đốt thư, mới dám hỏi:"Sư tỷ không sao chứ!

Liệu có phải tỷ tỷ gởi không?

". Cô Nguyệt Minh đợi đến khi thư hóa thành tro mới quay sang nhìn nàng, trầm giọng nói:"Bất luận phong mật hàm nay là ai giao cho nàng, Bách Thuần phải cảnh cáo hắn lập tức mang toàn bộ gia đình chạy đi, nếu Phụng công công một ngày còn tại vị, không được quay lại

". Bách Thuần mặt hoa biến sắc hỏi:"Thật ra đã phát sinh chuyện gì?" Sư tỷ đâu? Sư tỷ thế nào rồi?

". Cô Nguyệt Minh đáp:"Đây có lẽ là chú định trong số mệnh, ta vốn tận lực tránh cho Bách Thuần bị cuốn vào trong chuyện này, đáng tiếc việc không như ý. Phụng công công hiện đang suất lãnh đại quân theo đường thủy đến, nếu thuận gió thuận nước, có thể ngày kia sẽ đến Lạc Dương

". Bách Thuần buồn bã hỏi:"Sư tỷ có phải có chuyện rồi không?

". Hai mắt Cô Nguyệt Minh sáng rực, lạnh lùng nói:"Có thể nói như thế, nhưng chỉ cần Cô Nguyệt Minh ta còn sống, Phụng công công tuyệt không dám động đến sư tỷ nàng, còn phải bảo vệ chu đáo. Nếu ta không có đoán lầm, sư tỷ nàng đang theo Phụng công công xuống Nam

". Bách Thuần cắn môi, sau một lúc hỏi:"Chuyện rốt cuộc là thế nào?

". Cô Nguyệt Minh điềm đạm đáp:"Chuyện này nói ra rất dài, hiện tại ta muốn đi gặp một người, Bách Thuần hãy về Hồng Diệp Lâu trước vậy!

". Bách Thuần lo lắng nặng nề hỏi:"Phụng công công liệu có phải muốn thu thập Đại Hà Minh hay không?

". Cô Nguyệt Minh máy động trong lòng, đáp:"Bách Thuần trước khi về lầu, có thể thuận đường đến Bát Trận Viên, báo cho bọn họ biết chuyện này, nhất định phải chuyển cáo một câu của ta

". Bách Thuần liền hỏi:"Cô đại ca muốn tôi chuyển cáo bọn họ câu gì?

". Cô Nguyệt Minh ung dung đáp:"Nói với bọn họ, cơ hội đến rồi

". o0o Nhạc Kỳ tiến vào khoang phòng của Hoa Mộng phu nhân, trước hết lệnh bọn tỳ nữ hầu hạ tránh ra ngoài phòng, sau đó đến mép giường ngồi xuống, quan tâm nhìn Hoa Mộng phu nhân nhợt nhạt nằm trên giường, hỏi:"Phu nhân sau khi phục dược tốt hơn chút nào không?

". Hoa Mộng phu nhân mở mắt, đáp:"Thuốc rất đắng

". Nhạc Kỳ giống như hài tử nghịch ngợm:"Thuốc đắng dã tật mà! Đại phu nói phu nhân chỉ là vì đi đường mệt nhọc, không có chuyện gì đâu

". Hoa Mộng phu nhân nhẹ nhàng nói:"Sờ trán của ta

". Nhạc Kỳ theo lời đưa tay đặt lên trán nàng, sau một lúc lộ ra thần sắc khó hiểu, nhíu mày nói:"Rất bình thường! Không có nóng

". Khóe miệng Hoa Mộng phu nhân thoáng qua nét cười nhàn nhạt, nói:"Tay của ngươi vừa lớn vừa ấm, rất thoải mái

". Nhạc Kỳ thở phào, sau một hồi xoa xoa thu tay về, thoải mái thốt:"Thì ra phu nhân đang giả bệnh

". Hoa Mộng phu nhân liếc hắn, giọng chua ngoa:"Không như thế ngươi sao chịu đến thăm ta?

". Nhạc Kỳ không để bụng:"Ta đang ở đây, phu nhân có gì muốn nói?

". Hoa Mộng phu nhân hỏi:"Bọn ta có phải đã tiến vào Đại Giang không?. Nhạc Kỳ đáp:Phu nhân nhận ra rồi, thuyền đội nửa canh giờ trước đã tiến vào Đại Giang, tối nay cập bờ bổ sung vật tư, sớm ngày kia có thể đến Lạc Dương

". Hoa Mộng phu nhân khẽ hỏi:"Ta gạt ngươi đến, không biết nặng nhẹ như thế, ngươi có giận không?

". Nhạc Kỳ thương xót:"Ta sao có thể giận phu nhân? Phu nhân chịu khổ rồi

". Hoa Mộng phu nhân nhẹ giọng hỏi:"Ngươi sẽ bảo vệ người ta chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!