Chương 37: Thoại thuyết đương niên

Mưa bụi lất phất rải xuống gương mặt gã, cảm giác thống khoái khó nói nên lời, tâm tình gã lúc này cũng hệt như vậy.

Bởi nỗi sợ sự việc bại lộ đã hoàn toàn bị quét sạch.

Thanh danh của Đại Hà Minh ở một dải Trường Giang này đích thực như mặt trời chính Ngọ, thủ hạ tướng lãnh và các đại thần lân cận biết có Đại Hà Minh tham gia nghĩa cử lần này, không người nào là không hưởng ứng nhiệt liệt.

Giờ gã đã đưa người nhà đi, không còn vướng bận điều gì, hùng tâm tráng chí bị tửu sắc tài khí làm tiêu hao giờ lại bừng lên dữ dội.

Tiền Thế Thần gã luôn tự cho rằng mình không phải là một quan viên địa phương tầm thường, trong cơ thể gã là dòng máu cao quý của hoàng tộc nước Sở khi xưa, đến khi triều đình này hủ bại đến mức không thể cứu vãn, gã sẽ vùng đứng lên, tạo thành đại nghiệp thiên thu.

Lương thảo đang được vận chuyển ùn ùn tới Lạc Dương từ khắp các nơi, một lượng lương thảo đáng lẽ phải chuyển tới Kinh sư cũng bị kéo về, dù đại quân triều đình có áp sát, dựa vào tinh binh lương đủ hiện nay, dù thế nào gã cũng thủ được nửa năm, đợi Đại Hà Minh xua quân tới, cả vùng phía nam Trường Giang sẽ thuộc về gã.

Lúc ấy chỉ có Phụng công công sợ gã, chứ gã không cần sợ bất cứ ai nữa.

Tiền Thế Thần giờ không còn e sợ bất cứ điều gì nữa.

o0o

Ô Tử Hư chèo thuyền rời khỏi Phong Trúc Các, tiến về phía Thủy Hương Tạ.

Tâm cảnh hắn an tịnh lạ thường, không còn phân vân do dự, tất cả cứ theo kế hoạch mà tiến hành. Trong màn mưa khói mênh mang ấy, trời đất cơ hồ như chỉ còn lại mình hắn, những người khác việc khác giờ không còn bất cứ liên hệ nào nữa.

Trận mưa mù này quả thật hết sức tà môn, không hề có dấu hiệu nào báo trước đã bất thần xuất hiện, trong nháy mắt liền biến trong lầu ngoài lầu thành một thế giới mộng ảo, tất cả đều trở nên không chân thực nữa.

Đêm đen cộng với mưa mù, phảng phất như những điều này đều do Vân Mộng nữ thần tạo ra cho hắn thoát thân. Hắn là người giỏi lợi dụng hoàn cảnh nhất, còn đây lại chính là hoàn cảnh có lợi cho hắn hành động nhất.

Bốn phía ánh lửa bập bùng, dưới màn mưa mịt mùng ấy, những ngọn đuốc hóa thành những màn sáng mờ mờ, tràn ngập hơi nước.

Từ lần đầu tiên đi ăn trộm báu vật, hắn đã biết bất luận kế hoạch tinh vi tỉ mỉ thế nào, cũng có một điểm sơ hở, cần phải dựa vào vận khí. Mà vận khí thì bất cứ người nào cũng không thể khống chế nổi, chỉ có thể xem tâm ý của ông trời ra sao mà thôi.

Giờ hắn đã làm tốt phần của hắn, chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn xem xem Vân Mộng nữ thần có đứng về phía hắn hay không nữa.

Ngũ Độn Đạo xưa nay chưa từng thất thủ, lần này liệu có phải là ngoại lệ duy nhất hay không?

o0o

Cô Nguyệt Minh dừng thuyền dưới gầm cầu, lặng lẽ đợi chờ màn đêm buông xuống, đợi chờ màn chém giết bắt đầu.

Y đã sớm không còn cảm giác với cái chết, bất luận là cái chết của bản thân, hay là của người khác. Y không hề có ý định mỹ hóa hành vi sát nhân, khoác lên cho sát nhân cái vỏ chính nghĩa.

Từ khi hiểu chuyện đến giờ, y đã biết đây là một vấn đề về lập trường, vì hoàn cảnh khác nhau, nên song phương mới ở những vị trí đối lập, khi xung đột trở nên kịch liệt, hai bên đều đi tới cực đoan, thì sẽ chỉ có thể giải quyết bằng võ lực. Y và Tiền Thế Thần, Qua Mặc chính là như vậy.

Đêm nay y sẽ giết người, hầu hết đều là những người xưa nay chưa từng quen biết, mỗi một người chết đều sẽ mang đến cho gia đình và người thân họ nỗi đau đớn trầm trọng, nhưng chuyện này cứ mãi tiếp diễn từ bao đời nay, về sau này cũng không bao giờ ngừng lại.

Những cuộc chiến tranh lớn nhỏ liên tiếp diễn ra, khởi đầu rồi lại kết thúc. Lịch sử của nhân loại, chính là lịch sử của chiến tranh.

Y không hiểu nổi chính bản thân mình, không hiểu tại sao mình chán ghét mệt mỏi với chiến tranh như vậy, mà cứ chìm đắm mãi trong cuộc sống chém giết hoặc bị chém giết này. Trong người y có phải đang hừng hực dòng máu của kẻ hiếu chiến?

Chỉ có đối mặt với cái chết, tiếp xúc với cái chết, họa may mới giảm bớt được gánh nặng trầm trọng của cuộc đời.

Bên ngoài mưa phùn bay bay, xưa nay y vốn không hề bị thời tiết làm ảnh hưởng, ấy vậy mà không hiểu tại sao từ khi trận mưa phùn này đổ xuống một cách bất ngờ, một thứ cảm xúc lạ lùng xưa nay chưa từng có lại chi phối được y, trong đầu không ngừng ẩn hiện hình bóng của nữ lang xinh đẹp tên Song Song kia.

Phảng phất như trên thế gian tràn ngập những đấu tranh chém giết này, y thấy được thứ tốt đẹp duy nhất của thế gian, tìm thấy nơi ẩn tránh giữa cõi đời xấu xa tục lụy.

Có phải y đã yêu nàng?

Y không biết, cũng không muốn biết.

Có một bí mật xưa nay y chưa từng thổ lộ cùng ai, chính là Cô Nguyệt Minh y cực kỳ thống hận bản thân, cực kỳ căm ghét đôi bàn tay nhuốm đầy máu của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!